“Hẳn là phương pháp của hắn còn chưa chuẩn bị xong nhỉ.”
Lý Phàm cũng chỉ đành suy nghĩ chuyện này theo hướng tốt.
Tùy ý liếc mắt, Lý Phàm đang chuẩn bị rời khỏi lại không kiềm được bị một tiêu đề trong đó hấp dẫn.
“Hợp Đạo đấu Hợp Đạo, xem lại đại chiến châu Thiên Linh!”
Trong lòng chợt động, Lý Phàm không khỏi nhấn vào.
“Hai bên đều không công bố kết quả thương vong cụ thể của trận chiến này. Nhưng mà dựa vào thân phận của mười sáu cường giả Hợp Đạo tham chiến tiến hành hơn một ngàn lần mô phỏng xem lại, không khó cho ra được kết luận.”
“Khả năng trận này Vạn Tiên Minh chiến bại trên 85%...”
“Trừ khi trong cường giả Hóa Thần đồng hành ẩn giấu tồn tại cường giả tuyệt thế có thể so với tu sĩ Hợp Đạo, nếu không...”
...
Lý Phàm đang đọc hứng khởi lại chợt phát hiện tin tức này đã biến mất không thấy.
“Kiểm duyệt thật nhanh.”
“Nói như vậy, trong đội ngũ truy kích của Vạn Tiên Minh đúng là có chiến lực có thể so với Hợp Đạo.”
“Thú vị.”
Lý Phàm âm thầm suy tư nói.
Tu hành tiên đạo, càng về sau, chênh lệch giữa mỗi một tầng lại càng lớn.
Luyện Khí giết Trúc Cơ, Trúc Cơ đồ sát Kim Đan, Kim Đan chém Nguyên Anh.
Những thiên tài tuyệt thế dựa vào thiên phú, thần thông có lẽ có thể làm được.
Nhưng muốn Nguyên Anh giết Hóa Thần, Hóa Thần chém Hợp Đạo.
Gần như là nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành.
Đương nhiên, tình huống của người công cụ Trương Hạo Ba thì không nằm trong phạm vi thảo luận.
Còn nói Hợp Đạo tru Trường Sinh...
Thì phải bỏ luôn hai chữ “gần như”.
“Hóa Thần có thể so với Hợp Đạo, nội tình Vạn Tiên Minh đúng thật là thâm hậu.”
“Không biết lúc ta Hóa Thần có thể hay ứng phó lay chuyển Hợp Đạo tiên tôn hay không.”
“Có lẽ cho dù không địch lại, giữ được tính mạng cũng hẳn không thành vấn đề.”
Lý Phàm thả lỏng tinh thần trong chốc lát, nhìn thấy trong ‘Ngồi Luận Đạo’ không còn tin tức đáng chú ý nào nữa thì rời khỏi.
Sau đại chiến cần nghỉ ngơi lấy lại sức.
Trong ba năm neo định năm thứ mười bảy, mười tám, mười chín, biển Tùng Vân đều trải qua trong bình yên vô sự.
Lý Phàm cũng hiếm khi hưởng thụ một lần bế quan thời gian dài.
Trong ba năm này, hư ảnh ‘kiếp thân’ trở nên càng thêm sinh động chân thật.
Ngọc giản phân thân Trương Chí Lương giao phó đã học tập nắm chắc toàn bộ.
Viên Hoá Đạo thạch thứ hai cũng đã hấp thu hết.
Tính năng của tinh thể màu lam trong đầu gần như mạnh hơn gấp đôi lúc đầu, tâm phân đa dụng của Lý Phàm cũng càng thêm thành thạo.
Còn “Thiên Y Tiên Kinh” thật sự là bác đại tinh thâm.
Mấy năm qua đi, Lý Phàm cũng chỉ bước đầu hiểu rõ một phần nhỏ bé không đáng kể trong đó mà thôi.
Nhưng Lý Phàm cũng không vội, hắn có rất nhiều thời gian.
Bái phỏng Trương Chí Lương một chuyến, sau khi thông qua khảo nghiệm của Thức Linh cầu, Lý Phàm nhận được ngọc giản phân thân thứ hai từ chỗ hắn.
Lúc rời đi, Lý Phàm lại mơ hồ phát hiện, khí chất của Trương Chí Lương dường như đã khác toàn bộ so với lúc trước.
Giống như trên người hắn đã xảy ra một số biến hóa không tên nào đó.
Không có căn cứ thiết thực gì.
Chỉ là nhìn Trương Chí Lương im lặng không nói, một nửa người ở trong bóng tối, trong lòng Lý Phàm đột nhiên tràn ra cảm giác thế thôi.
Nhưng mà Lý Phàm luôn vô cùng tự tin với linh cảm của mình.
“Có lẽ là do chứng kiến hai vị trận pháp đại sư khác của Sách Trận đường chết thảm trên chiến trường nên bị kích động?”
Lý Phàm không khỏi suy đoán.
Cũng không hỏi nhiều, chỉ nhớ kỹ chuyện này ở trong lòng.
Sau khi cúi đầu chào, Lý Phàm lặng lẽ lui ra.
Trở lại trong Thiên Huyền Kính, đọc kỹ nội dung phân thần trong ngọc giản.
Cái thứ hai sâu sắc hơn cái thứ nhất rất nhiều, thậm chí bắt đầu liên quan đến tri thức kế thừa ‘Vô Hạn pháp’ của Trương Chí Lương.
Không nhanh không chậm, Lý Phàm thêm vào trong tiến trình tu hành đa tuyến của ‘Hóa Đạo Thần Nhất’.
Nửa tháng sau.
Bản tôn vẫn còn đang tu hành trước sau như một.
Mà phân thân Lâm Phàm đã hơi có chút thành quả về nghiên cứu mật tàng cơ thể con người.
Tổng hợp rất nhiều văn hiến tài liệu và thử nghiệm liên tục trên thân thể mình.
Hơn nữa, còn có rất nhiều miêu tả ghi chép về mật tàng cơ thể con người trong “Thiên Y Tiên Kinh”.
Phân thân liên tục thúc giục tinh lực vô hạn được ẩn chứa trong cơ thể, rèn luyện tăng cường thân thể cả ngày lẫn đêm.
Hiện tại không dựa vào linh lực và pháp thuật, chỉ đơn giản là dựa vào lực lượng thân thể.
Lực phá hoại bùng nổ đã có thể ngang hàng với Luyện Khí hậu kỳ.
Bởi vì không có bí quyết gì đặc biệt, chỉ điều động lực mật tàng cơ bản nhất, giống như hỏa lò, rèn luyện bản thân.
Cho nên Lý Phàm đặt tên là ‘Tạo Hóa Hồng Lô Công’.
Chỉ dính dáng đến hỏa lò, hoàn toàn không liên quan gì đến tạo hóa.
Nhưng đặt tên mà, tất nhiên là phải cố gắng đặt theo hướng bá đạo một chút.
Lý Phàm rất hài lòng với tên Tạo Hóa Hồng Lô Công.
Bây giờ, phân thân tu luyện Tạo Hóa Hồng Lô Công đã đến thời kỳ quan trọng của cửa ải thứ nhất.
Cả người từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, đã hoàn thành sơ bộ rèn luyện tổng thể.
Cường độ thân thể đã đạt được mong muốn.
Bước tiếp theo là điều động lực mật tàng cuồn cuộn vô tận trong cơ thể, khiến cho giống như búa tạ khổng lồ, tiến hành đập thật mạnh vào thân thể.
Giống như là luyện mãi thành thép, đang không ngừng đánh thân thể, cũng đồng bộ tiến hành tăng cường thân thể.
Đây là ‘sơ luyện’ thân thể của Lý Phàm.
“Ầm!”
“Ầm!”
Trong mơ hồ có tiếng nổ ầm vang nặng nề vang lên trong cơ thể phân thân.
Mỗi lần âm thanh vang lên, trên mặt Lý Phàm đều xuất hiện màu đỏ như máu khác thường.
Sau đó thân thể thật sự nóng rực giống như hỏa lò, màu đỏ nhuộm toàn thân.