Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 363 - Chương 363. Hỏa Lò Luyện Tạo Hóa

Chương 363. Hỏa lò luyện tạo hóa Chương 363. Hỏa lò luyện tạo hóa

Nhiệt độ thân thể càng ngày càng cao.

Như thể bị ngọn lửa thiêu đốt, đã đạt đến giới hạn, lúc nào cũng có thể sẽ bị tan chảy hoàn toàn.

Nhưng mỗi lần đến giới hạn, mật tàng trong cơ thể đều sẽ xuất hiện sức sống bừng bừng tinh khiết, giải trừ vết thương chí mạng.

Đây không phải là điều động có mục đích của Lý Phàm.

Mà là khi xuất hiện nguy cơ trí mạng, thân thể phản ứng theo bản năng.

Ngay lần này, dưới sự rèn luyện kháng đánh của thân thể Lý Phàm, dần dần trở nên mạnh mẽ hơn.

Lượng biến liên tục tích lũy.

Không biết qua bao lâu, tiếng oanh tạc càng nặng nề hơn vang lên.

Thân thể Lý Phàm khẽ run rẩy.

Ánh sáng đỏ rực sáng cũng biến mất.

Cuối cùng cường độ thân thể đã tăng lên một giai đoạn mới.

Vận dụng linh lực thành mũi nhọn sắc bén, cắt chém cánh tay trái.

“Keng!”

Vậy mà vang lên âm thanh tấn công sắt đá.

Lý Phàm liên tục điều chỉnh và tăng cường cường độ linh lực, cho đến khi phát huy lực lượng tương đương với Trúc Cơ trung kỳ.

Rốt cuộc trên cánh tay mới bị cắt ra một vết máu.

“Lần luyện đầu tiên cuối cùng cũng thành công.”

“Hoàn thành trình tự tương đương với Trúc Cơ.”

“Tiếp đó là điều động lực mật tàng trong cơ thể, tiến hành hỏa lò rèn luyện với thân thể lần nữa.”

“Không ngừng lặp lại trình tự này. Nhất luyện, trăm luyện, ngàn luyện……”

“Dựa vào dự đoán, nếu không có hạn chế, khai phá cực hạn mật tàng thân thể con người thì chỉ bằng lực nhục thân là đã có thể vung tay gây ảnh hưởng, bóp méo pháp tắc.”

“Gần như đạt đến mức độ vạn pháp bất xâm, chư kiếp bất diệt.”

“Đáng tiếc là ở Huyền Hoàng giới, đường này đã đứt đoạn.”

“Có lẽ là hạn chế của tiểu thế giới xung quanh có thể sẽ yếu một chút.”

Lý Phàm thở một hơi thật dài, vết thương trên cánh tay đang biến mất trong giây lát.

“Nhưng mà yêu cầu của ta cũng không cao, chỉ cần phát triển một con đường mà thân thể có thể chống lại Kim Đan kỳ là được.”

“Đây chính là mục tiêu tiếp theo cho phân thân của ta.”

Vừa nghĩ tới là lực mật tàng trong cơ thể dâng trào giống như dòng sông vỡ đê.

Gột rửa và rèn luyện thân thể.

“Sau khi sơ luyện thành công, rèn luyện này đã giống như hô hấp, trở thành bản năng của thân thể.”

“Cũng không cần thường xuyên bế quan.”

“Có thể nghiên cứu phương pháp gia tăng hiệu suất rèn luyện……”

Lý Phàm nghĩ thầm.

Đúng lúc này, linh phù truyền tin lại truyền đến nhắc nhở.

Lại là Tiêu Tu Viễn đến kể khổ.

Trong mấy năm nay, Lý Phàm đã quá quen với chuyện này.

Trong kế hoạch ban đầu, hẳn là hắn tổ chức buổi đấu giá đầu tiên vào năm neo định thứ 18 để tạo thế cho Tiểu Dược Vương đỉnh.

Nhưng đại chiến châu Thiên Linh đột nhiên bùng nổ, cùng với Thiên Huyền Kính bất ngờ xảy ra hoạt động giảm giá, khiến hắn không thể không dời lại.

Theo như lời của Tiêu Tu Viễn là “Tất cả tu sĩ đều đi mua công pháp, trở thành kẻ nghèo kiết xác. Không có chất béo có thể ép!”

“Hiện tại tổ chức buổi đấu giá, chỉ sợ ngay cả tiền vốn cũng không lấy lại được!”

Mà mấy năm nay, chuyện làm ăn của Thiên Lý đường cũng khá ế ẩm.

Theo như lời giải thích của Lý Phàm trước khi xuyên qua là suy thoái kinh tế, tất cả mọi người đều nghèo khó.

Nhưng mà Lý Phàm tin rằng có Thiên Huyền Kính điều tiết khống chế vĩ mô, còn có sự tồn tại của vị Trường Sinh thiên tôn khiến người quên mất tai hoạ.

Cuối cùng tu sĩ sẽ khôi phục rất nhanh.

Đáp lại vài câu qua loa, thu hồi linh phù truyền tin, phân thân đắm chìm trong nghiên cứu mật tàng thân thể con người lần nữa.

Ngay lúc bản tôn và phân thân của Lý Phàm đều đang khổ tu.

Diệp Phi Bằng ở trên hoang đảo lại trở nên hơi ngỡ ngàng.

Mấy năm nay, tuy hắn cũng tự cho rằng mình đã tu luyện đủ chịu khó.

Nhưng chênh lệch giữa hiện thực và lý tưởng thực sự khá lớn, khiến hắn rất chịu đả kích.

Dựa theo lịch sử trong trí nhớ, không lâu sau đó, Trương Hạo Ba có thể lấy cảnh giới Giả Đan, Mục Phong Lăng Vạn Tiên.

Mà Diệp Phi Bằng hắn lại chỉ vừa mới đột phá đến Trúc Cơ hậu kỳ.

Kim Đan xa vời vô vọng!

“Chẳng lẽ chênh lệch thiên phú của mình so với thiên kiêu chân chính thật sự lớn như vậy?”

Không chỉ Trương Hạo Ba, mà mấy vị trên hoang đảo này cũng vậy, từng người đều là quái vật.

Tô tiểu muội dần dần trưởng thành, tốc độ tu hành càng lúc càng nhanh.

Người sau vượt người trước, đã giống Diệp Phi Bằng, cũng là Trúc Cơ hậu kỳ.

Nhưng chiến lực thực tế, dưới sự tăng thêm thiên phú khủng bố của nàng, nàng đã đánh bại Diệp Phi Bằng.

Trong đối chiến, Diệp Phi Bằng đành phải dựa vào tốc độ khiến người kinh ngạc của mình mà trốn tránh không ngừng.

Tiêu Hằng cũng không kém gì hắn.

Ngay cả Tô Trường Ngọc và tỷ muội Ân gia xem như tu hành hơi chậm cũng mỗi người mỗi vẻ, khiến người ta không dám khinh thường.

Thực sự không so nổi thiên phú.

Tuy trước đó Diệp Phi Bằng đã nhận thức sáng suốt chuyện này.

Nhưng mà khi đó hắn còn dựa vào việc làm người trọng sinh biết trước tất cả, trong lòng cũng không hoảng sợ lắm.

Thế nhưng bây giờ, trong mắt Diệp Phi Bằng thì chút dựa vào đó cũng dần dần trở nên không đáng tin cậy.

Tất cả đều bởi vì cách đây một thời gian, hắn tình cờ nghe thấy các tu sĩ đi ngang qua đang bàn tán về đại chiến châu Thiên Linh bùng nổ mấy năm trước.

Càng nghe hắn càng cảm thấy hoảng sợ.

Bởi vì kiếp trước chưa từng xảy ra chuyện lớn như vậy.

“Ly giới chúng ta có câu châm ngôn.”

“Tướng sĩ xuất chinh móng ngựa khẽ đạp, núi lửa bùng nổ cách xa ngàn dặm.”

“Chẳng lẽ là hành động nào đó trong vô tình của ta đã dẫn đến tương lai hoàn toàn thay đổi?”

Bình Luận (0)
Comment