Diệp Phi Bằng cau mày, cẩn thận nhớ lại từng li từng tí từ lúc mình trọng sinh đến nay.
Cố gắng tìm kiếm nguyên do gây ra thay đổi khác thường.
Đáng tiếc là bất luận hắn có suy nghĩ nát óc như thế nào thì cũng không nghĩ ra được gì dù chỉ là một lời giải thích miễn cưỡng hợp lý.
Một lúc lâu sau, cuối cùng hắn chán nản bỏ cuộc.
“Dù sao đi nữa, tương lai trong trí nhớ đã trở nên không chính xác.”
“Chỉ có thể xem như tham khảo, không thể tin hoàn toàn.”
“Vậy thì chuyện ta cần phải quan tâm nhất là rốt cuộc Xích Viêm đốt biển vẫn sẽ xảy ra hay không? Còn có rốt cuộc các vị Hóa Thần hợp lại giết Xích Viêm có thể diễn ra đúng hạn hay không?”
Tên mập dốc hết toàn lực, tiến hành thôi diễn đại khái.
Một lúc sau, hắn rút ra kết luận.
“Có lẽ là Xích Viêm đốt biển vẫn sẽ xảy ra.”
“Nhưng kiếp trước các vị Hóa Thần của biển Tùng Vân hợp tác với nhau, rất có thể là bởi vì Trương Hạo Ba báo việc này sớm cho đảo Vạn Tiên.”
“Ngự Phong Lăng Vạn Tiên đối mặt tiên quân Hóa Thần……”
Diệp Phi Bằng sợ run cả người, mặt lộ vẻ khó xử.
“Ta không làm được!”
“Ta nghĩ lại xem, lúc ấy những người ra tay bao vây và tấn công chỉ có hai tu sĩ bản thổ từ đảo Vạn Tiên, còn lại đều là chiến lực được mời đến tạm thời.”
“Nếu chỉ có hai người, bất ngờ đối mặt với Xích Viêm……”
Sắc mặt tên mập trắng nhợt.
“Hoàn toàn không thể ngang tài ngang sức.”
“Vậy chẳng phải có nghĩa là mọi tính toán của ta cũng chỉ hoàn toàn vô ích à?”
Trên mặt thay đổi thất thường, qua một hồi lâu, trong ánh mắt Diệp Bằng Phi lộ ra vẻ hung ác.
“Không được, nhất định phải nghĩ cách lan truyền chuyện Xích Viêm sắp đốt biển ra ngoài.”
“Cho dù khiến mọi người đều biết chuyện này……”
Trong lòng khẽ rục rịch, Diệp Phi Bằng vội vàng lắc đầu.
“Không được, không được.”
“Quá nguy hiểm, nếu như bị người thôi diễn ra ta đang giở trò sau lưng, vậy chẳng phải là kết quả còn thê thảm hơn cái chết à?”
Do dự hơn nửa ngày, Diệp Phi Bằng vẫn cảm thấy khoanh tay chịu trói, không khỏi có hơi chán nản.
Trong lòng buồn bực, hắn rời khỏi hoang đảo, vừa đi lang thang không có mục đích, vừa suy nghĩ cách đối phó.
Trong lúc tâm thần hốt hoảng, không biết đã đi tới vùng biển nào.
Phong cảnh tráng lệ trước mắt đẹp lạ thường, khiến hắn bừng tỉnh trong lúc đang suy nghĩ.
Chỉ thấy mặt trời trên bầu trời đã biến mất không thấy gì nữa.
Thay vào đó là một con mắt khổng lồ đang treo ở giữa màn trời.
Con mắt khổng lồ nhìn chằm chằm đại dương phía dưới.
Trong tầm mắt của nó, nước biển, hòn đảo và sinh linh đều phủ thêm một lớp ánh sáng bạc.
Sau đó, dưới tác dụng của ánh sáng bạc, dường như chúng nó đang sống sờ sờ lại bị ép vào trong tranh.
Biến thành từng tranh cảnh bằng phẳng huyền ảo, bay vào trong con mắt khổng lồ trên bầu trời theo ánh sáng bạc.
“Đây là……”
Diệp Phi Bằng hoảng sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, hắn đột nhiên tỉnh táo lại.
“Rút thiên địa chi tủy! Là tu sĩ Nguyên Anh đang thăng cấp thành Hóa Thần!”
Tuy đây là lần đầu tiên Diệp Phi Bằng tận mắt nhìn thấy.
Nhưng cảnh tượng trước mắt thực sự gần giống hệt như ghi chép “Sông núi biển hồ, tất cả thế gian, thuộc về động thiên”! trong sách
Diệp Phi Bằng nín thở, thân hình lặng lẽ lui về phía sau.
Tu sĩ đang trong lúc thăng cấp đều cực kỳ nhạy cảm.
Nếu bị đối phương hiểu lầm rằng trong lòng mình có ý đồ xấu, sau đó bị tiện tay đánh giết.
Đó mới thật sự gọi là chết oan.
Diệp Phi Bằng âm thầm cầu nguyện đối phương đừng phát hiện mình, hắn dùng tốc độ nhanh nhất cả cuộc đời hắn, muốn cách xa vùng biển nguy hiểm này.
Đáng tiếc không như mong muốn.
Con ngươi của con mắt khổng lồ trên bầu trời khẽ chuyển động.
Ánh mắt lập tức nhắm vào Diệp Phi Bằng.
Diệp Phi Bằng đang cưỡi gió đạp sóng lập tức bị cố định tại chỗ, không thể động đậy.
Cả người bao phủ một lớp ánh sáng bạc.
Ngay sau đó, chẳng mấy chốc hắn sắp bị nén hoàn toàn, bị động thiên hấp thu.
Đúng lúc này, một ánh sáng xanh thẳm xuất hiện trên người hắn, đẩy ánh sáng bạc ra.
“Hửm?”
Một bóng người xuất hiện trước mặt Diệp Phi Bằng chỉ trong nháy mắt.
Tóc trắng như tuyết, dường như trong đôi mắt đen nhánh ẩn chứa trí tuệ vô tận.
“Trương Chí Lương?!” Bỗng chốc nhìn thấy người này, tâm thần Diệp Phi Bằng chấn động mãnh liệt.
Bởi vì hắn biết người này, chính là trận pháp đại sư sẽ cùng bao vây và tấn công Xích Viêm với mấy vị tiên quân Hóa Thần vào mấy năm sau.
“Không phải tu vi của hắn là Nguyên Anh à, sao lại sắp đột phá đến Hóa Thần rồi?”
Trương Chí Lương chậm rãi vươn tay, chụp lấy một luồng ánh sáng lam.
Ánh sáng bạc chợt xuất hiện, sau đó ánh sáng lam bị phân giải từng chút.
“Địa chi kỳ vật?”
Trong mắt Trương Chí Lương hiện lên vẻ khác lạ, nhìn vị tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ này với vẻ rất thích thú.
“Hình như ngươi biết ta?”
Không đợi Diệp Phi Bằng đang sợ hãi muốn chết trả lời lại.
Trong mắt Trương Chí Lương không hề có cảm xúc nào, nhẹ nhàng chạm vào ấn đường của hắn.
Trong mắt Diệp Phi Bằng lập tức hiện ra từng hình ảnh.
Một khi lăng không, soi sáng thiên địa chi phách vừa mới hiện thế.
Năm vị tiên quân Hóa Thần và Trương Chí Lương hợp lực chiến đấu với Xích Viêm.
Tùng Vân nhị thập bát kiếm, Kim Đan chém Hợp Đạo.
…
Con mắt khổng lồ trên bầu trời lập tức mở to với vẻ tức giận.
Trên mặt không hề thay đổi biểu cảm, nhưng thân thể khẽ run, chứng minh lúc này trong lòng Trương Chí Lương cực kỳ không bình tĩnh.
“Đây là cái gì?”
Hắn nhìn chằm chằm Diệp Phi Bằng đang không ngừng run lẩy bẩy, lại dùng một ngón tay, muốn đào ra càng nhiều thứ trong đầu hắn.