Trong thời khắc sống chết, ánh sáng lam vô cùng vô tận tràn ra từ trong ngực Diệp Phi Bằng, trong chốc lát bao bọc hắn lại.
Sắc mặt Trương Chí Lương thay đổi, đang muốn điều động lực động thiên trấn áp ánh sáng lam.
Đột nhiên, dường như phía dưới biển Tùng Vân bỗng nhiên chấn động điên cuồng.
Sóng biển gào thét, khống chế động thiên pháp vực không khỏi lộ ra chút sơ hở.
Ánh sáng lam cuốn theo Diệp Phi Bằng, cách xa trong chốc lát, không biết chạy trốn đến chỗ nào.
Chỉ còn lại Trương Chí Lương ngơ ngác đứng sừng sững tại chỗ.
Rất lâu sau, mới giống như vừa tỉnh giấc chiêm bao.
“Người trọng sinh?”
“Thiên địa chi phách?”
Pháp Nhãn động thiên biến mất trên màn trời, mặt trời lại xuất hiện trên không trung.
Trong thiên địa lại khôi phục bình thường.
Nhưng mà trên người Trương Chí Lương lại giống như vẫn luôn có một bóng đen không thể nào bị xua đuổi.
“Hợp Đạo…”
“Hợp Đạo…”
Miệng hắn không ngừng lặp lại, trong đôi mắt sáng lóng lánh rực rỡ khó hiểu.
…
Bên trong Thiên Huyền Kính.
Lý Phàm bị bừng tỉnh trong lúc tu luyện đã chứng kiến toàn bộ quá trình, hắn sờ cằm.
Diệp Phi Bằng đi dạo, thế nhưng lại tình cờ đụng phải Trương Chí Lương đang đột phá, đây là chuyện Lý Phàm không ngờ được.
Tên mập nhỏ chột dạ quá mức nên bị Trương Chí Lương nhận ra khác thường.
Càng bị đối phương dùng thủ đoạn tương tự sưu hồn, khai quật bí mật trong đầu.
Cũng may là vào thời khắc quan trọng, Thương Hải Châu bùng nổ, cứu hắn một mạng.
Dường như tâm thần của Diệp Phi Bằng gặp phải tổn thương nặng, chìm vào trạng thái ngủ say.
Khiến Lý Phàm cảm thấy kỳ lạ là dù chịu thay đổi khác thường này, nhưng số mệnh của Diệp Phi Bằng không khỏi không gặp phải đả kích.
Ngược lại là có một loại biến đổi càng huyền bí.
Ngay cả hiện tại, Lý Phàm cũng không nhìn thấu được.
“Thú vị.”
“Có vẻ là Thương Hải châu muốn bảo vệ Diệp Phi Bằng đến chết.”
“Chẳng lẽ trên người hắn vẫn còn chỗ bí ẩn mà ta không nhìn ra được?”
“Mà Trương Chí Lương đã biết trước tin tức Xích Viêm sẽ buông xuống, thực lực của hắn lại thăng cấp thành Hóa Thần, hắn sẽ làm gì đây?”
“Rốt cuộc Xích Viêm đốt biển trong đời này sẽ đi về phương nào……”
“Thật sự khiến người chờ mong.”
Lý Phàm cười khẽ.
Sự mất tích khó hiểu của tên mập nhỏ Diệp Phi Bằng khiến mọi người Ly giới trên hoang đảo vốn dĩ bởi vì tu vi tiến bộ nhanh mà dần dần trở nên hơi phơi phới đã kiềm chế lại rất nhiều.
Nghiêm túc nghe theo lời căn dặn của “tiền bối đầu lâu”, tu luyện lặng lẽ, phát triển khiêm tốn.
Mà bên phía Trương Chí Lương lại dường như hơi khác thường.
Không hề lan truyền tin tức hắn thăng cấp thành Hóa Thần.
Giống như không có gì xảy ra, hắn còn thể hiện mình là trận pháp đại sư chỉ say mê chìm đắm trong nghiên cứu trận pháp giống như trước đó.
Nhưng Lý Phàm biết trong chuyện này nhất định có một âm mưu nào đó đang âm thầm chuẩn bị.
Trương Chí Lương đời này còn sống sót từ đại chiến oanh liệt ở châu Thiên Linh, không chỉ đạt được cơ hội đột phá.
Dường như tâm tính và quan niệm của cả người hắn cũng đã xảy ra một loại biến đổi nào đó.
Bản thân Trương Chí Lương cũng không giấu giếm chuyện này quá nhiều.
Cho nên Lý Phàm tiếp xúc nhiều với Trương Chí Lương trước đây, cũng cực kỳ giỏi trong chuyện nhìn mặt đoán ý, đã nhạy bén nhận ra điều này.
Mà bên trong Thiên Huyền Kính, gần đây tài liệu chế tạo trận miện đều tăng lên một chút trình độ khác biệt.
Chuyện này dường như cũng có thể chứng thực từ một khía cạnh khác, Trương Chí Lương đang lặng lẽ chuẩn bị gì đó.
“Ta nhớ rõ năm nay, hai vị tiên quân Hóa Thần là Lan Thương và Hạo Hiên vừa lúc sẽ bùng nổ một trận đại chiến ở biển Tùng Vân.”
“Chỉ cần nhìn thấy thời điểm Tử Vân Tiên Quân có thể nhúng tay không, là sẽ biết Trương Chí Lương có để lộ tin tức Xích Viêm đốt biển hay không.”
“Vạn sự vạn vật liên quan lẫn nhau, thấy mầm biết cây, tầm nhìn hạn hẹp.”
“Tuy ta ngồi ngay ngắn cả ngày trong Thiên Huyền Kính, nhưng có Sát Cơ Vô Tướng thắp sáng tầm mắt. Lại thông qua chi tiết mà những người thường này có lẽ khó có thể nhận ra được, so sánh và chứng thực với kiến thức kiếp trước.”
“Cũng có thể làm được việc không bước chân ra khỏi cửa, mà vẫn biết rõ chuyện thiên hạ.”
Nghĩ vậy, trong lòng Lý Phàm không khỏi khẽ âm thầm mừng rỡ.
Nhưng ngay lúc hắn mang theo phần này vui vẻ hiếm thấy này tiến vào khổ tu lần nữa không lâu.
Sắc mặt Lý Phàm lại đột nhiên thay đổi, gián đoạn tu luyện.
Bởi vì, hắn phát hiện, Sát Cơ Vô Tướng giám thị Hà Chính Hạo lại mất hiệu lực.
Tuy nhắm mục tiêu vẫn còn, nhưng không chỉ không thể cảm ứng được hình ảnh bên kia, thậm chí ngay cả vị trí cụ thể của hắn cũng không thể xác định được.
Sát Cơ Vô Tướng chính là thuật Thiên Thị Địa Thính, dùng để làm giả thiên mệnh.
Luân hồi lâu như vậy, có tình huống mất hiệu lực, nhưng rất ít.
Ví dụ như trước đó thanh ngưu kéo xe trong phòng sách của phu tử.
Nhưng đây chính là quỷ dị thượng cổ có thể đánh một trận với Thiên Y, thực lực ít nhất cũng trên Hợp Đạo.
Hà Chính Hạo hắn còn chưa đột phá Kim Đan, sao có thể chặn Sát Cơ Vô Tướng của Lý Phàm được?
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lý Phàm vẫn rất xem trọng Hà đạo hữu.
Làm thuộc hạ duy nhất thu phục được trong đời này, Lý Phàm còn dự định tìm cớ đưa hắn ra khỏi biển Tùng Vân trước khi Xích Viêm đốt biển buông xuống.
Cứu một cái mạng nhỏ của hắn.
Nhưng với điều kiện tiên quyết là hắn không thể thoát khỏi khống chế của Lý Phàm.
Suy nghĩ một lát, Lý Phàm lấy linh phù truyền tin, cho gửi tin tức Hà Chính Hạo.
“Hà đạo hữu, tình hình gần đây thế nào?”
Rất lâu sau vẫn không thấy trả lời.
Lý Phàm cau mày.
“Hà đạo hữu, hiện tại người đang ở đâu vậy?”
Đợi một lúc vẫn không đáp lại.