Lý Phàm sờ cằm, đứng dậy rời khỏi Thiên Huyền Kính, đi thẳng đến quảng trường truyền pháp.
Ngay lúc sắp đi đến trước truyền tống trận của đảo Lưu Ly, lúc này Hà Chính Hạo mới chậm rãi trả lời lại: “Hửm? Lý Phàm đạo hữu tìm ta là có chuyện gì à?”
“Ta còn có thể đi đâu, đương nhiên là ở đảo Lưu Ly.”
Lý Phàm dừng bước chân lại: “Ha ha, vậy thì đúng lúc lắm. Đã lâu không thấy, vừa lúc đi tìm ngươi trực tiếp ôn chuyện.”
Hà Chính Hạo lập tức trả lời tin tức, dường như giọng điệu hơi lo sợ.
“Không bằng hẹn hôm khác? Ta có khách đến thăm nên không tiện cho lắm……”
Lý Phàm khẽ mỉm cười, không hề để ý đề nghị của Hà Chính Hạo, trực tiếp khởi động truyền tống trận.
Hắn lại muốn xem thử Hà Chính Hạo đã dùng thủ đoạn gì mà có thể chặn Sát Cơ Vô Tướng.
Sau một lát, Lý Phàm gặp được Hà Chính Hạo có vẻ mặt hơi xấu hổ và ân hận.
Chỉ là lúc này sự chú ý của hắn lại tập trung trên người một người khác đang ở đây.
Là một vị thiếu nữ nhìn qua chỉ mười sáu mười bảy tuổi.
Dáng người cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp.
Lúc này nàng đang quan sát Lý Phàm đột nhiên xuất hiện, trong đôi mắt tràn đầy tò mò.
“Đây là?”
“Đây là?”
Lý Phàm và thiếu nữ đồng thanh hỏi.
Hà Chính Hạo ho nhẹ, rất bình tĩnh che trước người thiếu nữ, ngăn chặn ánh mắt của Lý Phàm.
“Ha ha ha, đạo hữu thật sự nhanh chóng quyết đoán, nói đến là đến!”
“Ta giới thiệu một chút, vị này chính là tiểu nữ, Hà Hân Hân.”
“Hân Hân, vị đạo hữu này là Lý Phàm, là bạn tốt của cha.”
Hà Chính Hạo che giấu vẻ xấu hổ trên mặt rất tốt, giới thiệu hai người với nhau.
Ánh mắt Lý Phàm khẽ nhìn thoáng qua trên người Hà Hân Hân, trong mắt xuất hiện vẻ khác lạ.
Vị thiếu nữ này không lớn tuổi lắm, thiên phú lại có vẻ như không tầm thường.
Còn nhỏ Tuổi đã có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ.
Dựa theo quỹ đạo phát triển lịch sử bình thường, nếu không có Lý Phàm độ pháp “Sơn Hà Ẩn Long Công” cho Hà Chính Hạo.
Chỉ sợ tu vi của nàng còn trên Hà Chính Hạo!
Thiên phú cao hơn phụ thân, lại không sống cùng phụ thân……
Lý Phàm lập tức hiểu rõ.
“Công phu ăn bám của Hà đạo hữu không tệ. Cũng không biết tại sao một mình chạy đến biển Tùng Vân.”
“Chẳng lẽ là người đã già nên không còn hữu dụng?”
Lý Phàm ác ý suy đoán.
Một bên khác, Hà Chính Hạo thấy Lý Phàm trực tiếp nhìn chằm chằm nữ nhi của mình, không khỏi hơi hoảng hốt trong lòng.
Vội vàng lên tiếng thu hút sự chú ý của Lý Phàm: “Ha ha ha, đạo hữu, xin mời ngồi.”
Hắn vội vàng mời Lý Phàm đến đình nghỉ mát trên đỉnh núi ngồi xuống.
“Hà đạo hữu, ngươi thật sự xem ta là người ngoài.”
“Tại sao từ trước đến giờ chưa từng nghe ngươi nói ngươi còn có một nữ nhi.” Lý Phàm uống một hớp trà, cố tình nói chậm rãi.
Quả nhiên, Lý Phàm vừa nói lời này xong, Hà Hân Hân lập tức trở nên không vui cho lắm.
Nàng cũng không nói chuyện, chỉ dùng đôi mắt xinh đẹp đang tức giận nhìn chằm chằm Hà Chính Hạo.
Hà Chính Hạo âm thầm kêu khổ, vội vàng giải thích: “Đạo hữu đúng là quý nhân hay quên! Không phải lần trước ta còn nói, muốn nữ nhi……”
Nói được nửa câu, Hà Chính Hạo chợt cảm thấy không đúng lắm, vội vàng dừng lại.
Cảm nhận được ánh mắt Hà Hân Hân nhìn hắn đang dần dần nghi ngờ.
Trong đầu Hà Chính Hạo rối loạn, há to miệng, thế nhưng trong chốc lát không biết nên giải thích như thế nào.
Cũng may Lý Phàm kịp thời giải vây thay hắn: “Ha ha, ngươi vừa nhắc vậy, ta cũng nhớ lại rồi.”
“Lúc ấy còn ồn ào muốn ta chuẩn bị quà gặp mặt cho nàng.”
Lý Phàm vỗ đầu một cái, dáng vẻ như vừa mới nhớ lại.
“Lần đầu gặp mặt, phụ thân ngươi cũng không nói với ta. Cho nên ta cũng không chuẩn bị trước món quà nào.”
“Nên đưa chút đồ chơi nhỏ.”
Lý Phàm nói xong, hắn lấy một lá cờ cao cỡ nửa người trong nhẫn trữ vật rồi đưa cho nàng.
Hà Hân Hân nhận lấy lá cờ nhìn xem, chỉ thấy lá cờ đen vàng đan xen, trên đó viết hai chữ “Vạn Tiên”.
Chính là cờ trận Vạn Tiên mà Lý Phàm đã từng dùng, đời này mua để dự trữ.
Giá trị mười ngàn điểm độ cống hiến.
“Nữ hài tử ra ngoài luôn phải chú ý an toàn. Bộ cờ trận này đưa ngươi để phòng thân.”
Lý Phàm hiểu sâu sắc đạo lý muốn lấy cái gì thì phải kiên quyết với cái đó trước, hắn phớt lờ ánh mắt lo lắng của Hà Chính Hạo, cười ha ha nói với Hà Hân Hân.
Hà Hân Hân đương nhiên biết hàng, dịu dàng nói “cảm tạ thúc thúc” rồi mỉm cười cất trận kỳ vào.
Nhìn hai người, Hà Chính Hạo lúc này vô cùng “lo lắng”, nhịn không được mà lên tiếng: “Ha ha, tuy lễ vật đạo hữu tặng rất quý giá nhưng e rằng không có nhiều tác dụng với tiểu nữ lắm.”
“Nếu luận về dự đoán nguy cơ và năng lực bảo toàn tính mạng thì tiểu nữ còn mạnh hơn người làm phụ thân như ta nhiều.”
Nghe thế, Lý Phàm cũng sáng mắt:
“Ồ, sao lại nói thế.”
Khuôn mặt của Hà Chính Hạo hiện lên vẻ kiêu ngạo: “Không giấu gì đạo hữu, ngay từ nhỏ, tiểu nữ đã bộc lộ ra thiên phú kinh người về thôi diễn tính toán.”
“Những năm này, tiểu nữ lại còn đi theo bên người Nhược Thuỷ… đi theo mẫu thân của nàng học tập công pháp liên quan, hôm nay sớm đã đạt đến tiểu thành, không những có thể che chắn thiên cơ đề phòng kẻ khác suy tính mưu hại, mà còn có thể mơ hồ thôi diễn tính toán được tương lai, từ đó có thể gặp dữ hoá lành.”
Nghe vậy, Lý Phàm lại quan sát Hà Hân Hân yếu đuối đoan trang này một lần nữa, đồng thời suy nghĩ về vấn đề gì đó.
“Che chắn thiên cơ? Chẳng lẽ khả năng giám sát của Vô Tướng Sát Cơ bị mất tác dụng là bởi vì nàng?”