Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 367 - Chương 367. Nỗi Kinh Hoàng Thật Sự

Chương 367. Nỗi kinh hoàng thật sự Chương 367. Nỗi kinh hoàng thật sự

“Xem ra Hà Chính Hạo không nói khoác, thủ đoạn như thế quả thật bất phàm. Không biết nàng tu hành loại công pháp gì.”

Có điều trong tu tiên giới này, công pháp tu hành của tu sĩ là vấn đề rất riêng tư, Lý Phàm sẽ không tuỳ tiện hỏi.

Chẳng qua, hắn cũng phối hợp với lời của Hà Chính Hạo, tỏ vẻ kinh ngạc và khó tin, hỏi: “Ta chỉ nghe nói thiên ý khó đoán, thật không ngờ Hân Hân vậy mà có thể che chắn thiên cơ? Thật sự huyền diệu đến thế?”

“Còn có thể giả sao, tỉ lệ chuẩn xác cũng khá là cao…”

Hà Chính Hạo khựng lại, nói: “Tuy nhiên, cũng có lúc dự đoán sai.”

Y bỗng ngoái đầu nhìn Hà Hân Hân, vừa cười vừa nói: “Mới đây, nha đầu này đang tu luyện bỗng sinh ra dự cảm trong lòng, nói ta không lâu sau sẽ mất mạng.”

“Thế là nàng vô cùng lo lắng trong lòng, mới không ngại vạn dặm đường xa mà đến biển Tùng Vân này, cảnh báo ta phải cẩn trọng nhiều hơn, tiện đường thăm hỏi ta luôn.”

“Ha ha, ta suốt ngày ở trong Sơn Xuyên Tinh Đấu Đại Trận chuyên tâm tu luyện, sao có thể có nguy cơ mất mạng cơ chứ.”

Hà Chính Hạo cười cười, không cho là đúng.

Hân Hân ở bên cạnh nghe thế, chau mày nói khẽ: “Chuyện này nhắc tới cũng kỳ, cảm ứng lúc trước nhất quyết không sai đâu.”

“Nhưng sau khi đến đây, cháu dự đoán cho phụ thân lần nữa thì nguy cơ trí mạng này không hiểu sao lại biến mất.”

Ánh mắt của nàng chứa đầy nghi hoặc và tiếc nuối: “Không biết tại sao lại như vậy. Nếu không phải mẫu thân cứ ngăn cản thì cháu đã đến đây sớm hơn rồi, nói không chừng còn có thể làm rõ đến cùng thiên cơ biến hoá ở chỗ nào.”

Hà Chính Hạo xoa xoa đầu nữ nhi, an ủi: “Thiên cơ biến hóa khó lường, tu sĩ làm sao tường cho tận được, nhất định là Hân Hân nhầm lẫn rồi.”

Lúc này, Lý Phàm cũng ra lời khen ngợi: “Dù cho đôi lúc có nhầm lẫn thì pháp môn này cũng thật là không tầm thường.”

“Dự đoán tương lai, thấy sớm biết sớm thì sẽ có thể nắm bắt biết bao nhiêu tiên cơ?”

“Không biết Hân Hân cháu có thể đoán giúp thúc một quẻ, xem tương lai của thúc thế nào không?”

Lý Phàm mỉm cười hỏi.

Sở dĩ làm như vậy là do Lý Phàm muốn xem thử, thuật thôi diễn tính toán của thế giới này đã đạt đến trình độ nào, liệu có thể tính ra bản thân hắn đến từ tiểu thế giới, thực ra là người vượt giới mà đến, hay thậm chí có thể tính ra sự tồn tại của “Hoàn Chân” hay không.

Nếu một tu sĩ Trúc Cơ như tiểu cô nương này mà đã có thể cảm ứng được vài manh mối thì sau này, Lý Phàm phải cẩn thận hành sự mới được. Bằng không, không may mà lọt vào tầm ngắm của đại năng thì rất có khả năng hắn sẽ bị đối phương trực tiếp tính ra lai lịch.

Đến lúc đó, mình tự cho là trốn tránh rất nhanh nhưng lại bị bắt mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vậy thì chẳng phải cực kỳ không ổn hay sao.

Hà Chính Hạo cũng có ý để nhi nữ biểu diễn cho Lý Phàm xem nên không ngăn cản. Thay vào đó, y còn dùng ánh mắt khuyến khích ra dấu cho Hà Hân Hân.

“Nếu vậy, Hân Hân xin mạo muội rồi.” Hà Hân Hân khẽ nói, ngay sau đó, nàng móc ra một chiếc la bàn có hai màu vàng tím đan xen từ đâu đó.

Kim la bàn một đầu hướng thẳng vào Lý Phàm, một đầu chỉ về phía Hà Hân Hân.

Miệng nàng lẩm bẩm đọc khẩu quyết, ngay sau đó, cây kim bèn lập tức xoay vòng vòng, một hình ảnh thu nhỏ của Lý Phàm xuất hiện ở mặt trên của la bàn.

Cùng lúc này, có hàng loạt ký tự không ngừng tuôn ra từ trong la bàn, vây quanh thân ảnh thu nhỏ kia.

Kim la bàn quay càng ngày càng nhanh hơn, những ký tự cũng không ngừng lượn vòng và dần trở nên tách biệt, một số ký tự thì dần mờ nhạt rồi biến mất, một số khác thì ngược lại, càng lúc càng sáng tỏ và phát ra hào quang màu tử kim.

Không như văn tự, mỗi một ký tự này dường như bao gồm nhiều hàm ý tổ hợp mà thành.

Có vẻ như quá trình thôi diễn tính toán của Hà Hân Hân về Lý Phàm đang diễn ra trong cách sắp xếp tổ hợp của những ký tự này.

Lý Phàm dùng mắt ước đoán, số lượng của ký tự vàng tím này ít nhất cũng trên hàng vạn.

Hà Hân Hân có vẻ gắng sức, từng giọt mồ hôi liên tục lăn xuống từ trên trán của nàng.

Một lúc sau, những ký tự vàng tím kia tan rã rồi trở về la bàn, còn hư ảnh của Lý Phàm thì trở nên rõ ràng hơn.

Hơi thở của Hà Hân Hân có chút gấp gáp. Vừa bình phục được một chút, nàng lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào hư ảnh Lý Phàm, tiến hành thôi diễn tính toán lần cuối.

“Ừm?”

“Phải chăng thúc thúc từng đi đến châu Nguyên Đạo?”

Chờ khá lâu, nàng ta lại bất ngờ hỏi một vấn đề không đầu không đuôi như thế.

Lý Phàm ngớ người, chưa kịp trả lời thì Hà Chính Hạo đã giành nói trước: “Ha ha, Lý Phàm đạo hữu trước kia vốn là tán tu ở châu Nguyên Đạo, vì tìm kiếm cơ duyên đột phá nên hắn mới đến biển Tùng Vân này.”

“Thế nào, Hân Hân, có vấn đề gì không?”

Hà Chính Hạo nhìn ra thần sắc khác lạ của nữ nhi, vội hỏi.

Tán tu ở châu Nguyên Đạo là lai lịch mà Lý Phàm thuận miệng bịa ra để lừa Hà Chính Hạo.

Thế nhưng…

Chuyện của mình thì mình tự biết.

Lý Phàm cực kỳ rõ, kiếp này, bản thân mình chưa từng đi đến châu Nguyên Đạo lần nào. Thế nên, vì cớ gì mà tiểu cô nương này lại nhắc đến châu Nguyên Đạo?

Ánh mắt của Lý Phàm chợt lóe sáng, chăm chú nhìn Hà Hân Hân, chờ nàng ta giải đáp.

Hà Hân Hân há miệng muốn nói, nhưng lại ngập ngừng.

“Ha ha, Hân Hân, cháu cứ nói đi.” Lý Phàm cười bảo.

Bình Luận (0)
Comment