Khuôn mặt Hà Hân Hân lộ vẻ áy náy: “Xin thúc thúc thứ lỗi, không phải cháu không muốn nói, mà là thật không rõ nên giải thích “Đạo Triện Thực Văn” này như thế nào…”
Lý Phàm nhường mày: “Là sao?”
Sau khi do dự một hồi, Hà Hân Hân dùng tay thay bút, vẽ một bức họa trên không trung, nhân vật trong tranh tất nhiên là Lý Phàm, sau lưng hắn hình như có thứ gì đó tồn tại.
Tiếp theo, bức họa không ngừng biến động, cái thứ tồn tại không biết đó chợt hung hãn mà ngoạm lấy Lý Phàm một cái.
Lý Phàm dường như chẳng hề cảm nhận được chuyện này nên rời đi, mặt không đổi sắc,
Thứ sau lưng đó cũng lập tức biến mất.
…
Bức hoạ tan biến.
Hà Hân Hân chau mày, nói: “Theo giải thích của đạo văn, ở châu Nguyên Đạo, dường như thúc thúc đã bị một thứ gì đó tấn công.”
“Thúc thúc đã không bị thương, cũng không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng hết lần này đến lần khác, tổng thể của “Đạo Triện Thực Văn” lại biểu hiện ra quẻ tượng cực nguy.”
“Thật mâu thuẫn.”
“Đây chính là lý do vì sao ta không thể giải quẻ.”
Hà Chính Hạo nghe thế thì cười khan: “Nữ nhi, có lẽ con tính sai rồi. Quẻ cực nguy, lúc trước chẳng phải con cũng tính cho ta ra quẻ cực nguy, có nguy cơ mất mạng đó thôi, mà giờ Lý Phàm đạo hữu cũng còn sống sờ sờ đây nè…”
Nhưng phía đối diện, Lý Phàm lại cảm thấy nội tâm nặng nề.
“Châu Nguyên Đạo…”
Tinh thể xanh lam trong thức hải của hắn trở nên lấp lánh.
Trong nháy mắt, toàn bộ kinh lịch tại châu Nguyên Đạo bắt đầu được tái hiện lại.
Một lần, không phát hiện có gì bất thường.
Hai lần, vẫn không có.
…
Nhờ vào bí pháp Hoá Đạo Thần Nhất, Lý Phàm có thể không ngừng tái hiện lại trải nghiệm này rồi cứ vậy mà quan sát.
Cuối cùng, hắn đã phát hiện ra điểm bất thường.
Ngay sau đó, một cơn ớn lạnh trỗi dậy từ sau từ sau gáy khiến hắn cảm thấy như đang trong ngày đông lạnh buốt.
Thậm chí, lúc trước thoát chết trong gang tấc từ tay của Thiên Y, hắn cũng không cảm thấy sợ hãi đến mức này.
Đây là nỗi kinh hoàng thực sự mà Lý Phàm cảm nhận được kể từ lúc bắt đầu xuyên không cho đến nay.
Ở kiếp thứ mười hai, năm 29 sau Lưu Điểm, hắn sáng lập Minh Nguyệt cung để độ pháp.
Sau đó hắn chuyên tâm bế quan học tập truyền thừa Vô Hạn Pháp của Trương Trí Lương.
Sở Tinh Dương cướp hôn, ngay sau là đại nghiệp độ pháp của Minh Nguyệt cung lần lượt được triển khai đâu vào đấy.
Những sự việc này đáng lý ra chỉ phát sinh trong cùng một năm.
Sau khi dùng tinh thể xanh lam tái diễn lại quá khứ, kết quả nhận được cũng là như vậy.
Nhưng thật ra…
Sở Tinh Dương cướp hôn, đại nghiệp độ pháp của Minh Nguyệt cung bước đầu khởi sắc… tất cả lại phát sinh vào năm định neo thứ 39.
Mười năm ở giữa đó.
Đã đi đâu?
Mỗi lần tỉnh lại sau khi bế quan, Lý Phàm đều sẽ liếc nhìn bảng trạng thái của “Hoàn Chân” và căn cứ vào tuổi sinh lý của mình để tính toán thời gian.
Năm định neo đầu tiên là 20 tuổi, cứ thế mà tính.
Trong kiếp thứ mười hai, hắn cũng từng kiểm tra trạng thái của “Hoàn Chân” rất nhiều lần.
Nhưng lúc đó, khi năm định neo thứ 29 đột ngột nhảy lên đến năm định neo thứ 39, Lý Phàm lại chẳng hề phát hiện ra điều gì bất thường.
Thậm chí, khi nhìn đi nhìn lại trải nghiệm của mình kiếp thứ mười hai, hắn cũng không thể chú ý đến cơ thể mình “bị mất mười năm”.
Trong đó, có một phần là do tư duy.
Dù sao, trong nhận thức của hầu hết mọi người, thời gian là liên tục, không thể bị chia cắt.
Làm sao có thể xảy ra chuyện như mới giây trước là năm định neo thứ 29, còn giây sau đã là năm định neo thứ 39 cơ chứ?
Còn có một nguyên nhân khác quan trọng hơn, đó là dường như có một sự tồn tại nào đó làm sai lệch nhận thức của hắn, khiến cho hắn vô tình quên mất điều này.
Đây được gọi là “gặp chuyện lạ nhưng không thấy lạ”.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Ai đã đánh cắp thời gian của mình?
Lý Phàm không khỏi cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Bởi vì không biết nên mới sợ hãi.
Thiên Y mạnh thì mạnh thật.
Nhưng ít nhất ông ta còn có hình dạng cụ thể.
Kiếp này, Lý Phàm không thể địch nổi ông ta.
Nhưng luân hồi mười lần, một trăm lần...
Với sự luân hồi vô hạn, rồi cũng có một ngày hắn sẽ mạnh như ông ta.
Và sau cũng sẽ đánh bại được ông ta mà thôi.
Nhưng thứ tồn tại không biết này lại khiến Lý Phàm lần đầu cảm thấy sự bất lực.
Ngay cả việc đối phương là ai, lấy đi thời gian vốn thuộc về hắn bằng cách nào, hắn cũng không biết.
Điều khiến Lý Phàm cảm thấy sợ hãi hơn nữa, đó là ảnh hưởng mà nó gây ra cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí ngay cả khi dùng “Hoàn Chân”, hắn cũng không thể thoát khỏi sự ảnh hưởng này.
Điều này có nghĩa là rất có thể đối phương có một thứ gì đó tương tự “Hoàn Chân”.
Hay chí ít, sức mạnh của đối phương đã rất gần với “Hoàn Chân” rồi.
Đây mới chính là nguyên nhân chân chính khiến Lý Phàm cảm thấy sợ hãi.
Từ trước đến nay, “Hoàn Chân” là điểm tựa vững chắc nhất để Lý Phàm có được tự tin hướng đến Trường Sinh.
Ví dụ, dù Lý Phàm có gặp phải kẻ thù mạnh mẽ đến đâu, hắn đều vẫn có thể tự tin giữ được tâm lý bình thản.
Dù có gặp phải nguy cơ lớn thế nào, chỉ cần thầm niệm “Hoàn Chân” là được.
Hiện thực hoá hư ảo, tất cả lại trở về điểm bắt đầu.
Nguy cơ cũng sẽ tự động biến mất.
Nhưng hiện giờ, địa vị thống trị tuyệt đối của “Hoàn Chân” lại đang bị đe dọa...
Hai cha con Hà Chính Hạo và Hà Hân Hân ở bên cạnh cũng nhìn ra sắc mặt của Lý Phàm không ổn.