Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 370 - Chương 370. Nhược Thủy Và Chính Hạo

Chương 370. Nhược Thủy và Chính Hạo Chương 370. Nhược Thủy và Chính Hạo

Lý Phàm nhanh chóng vận dụng đầu óc, cũng lập tức hiểu ra quẻ “cực nguy” mà Hà Hân Hân tính ra đến từ đâu rồi.

Giống với sơ hở bị lộ ra khi phân thân đối mặt với Thiên Y trước đó, ở kiếp này, nếu như không có suy đoán của Hà Hân Hân thì theo kế hoạch ban đầu, Lý Phàm vẫn sẽ đến châu Nguyên Đạo.

Chờ đến năm 29 sau Lưu Điểm, khi lại cắn nuốt thời gian, “nó” sẽ ngạc nhiên phát hiện ra, tại sao trên người một tu sĩ nho nhỏ như Lý Phàm lại có dấu vết “bị nó cắn một miếng” rồi?

Nhưng “nó” có thể khẳng định, trước đây mình chưa hề đánh cắp thời gian của Lý Phàm.

Nếu như thế, tin rằng tồn tại đáng sợ này ắt sẽ lập tức nghĩ đến việc muốn tìm ra nguyên nhân của chuyện này.

Khi đối mặt với Thiên Y, Lý Phàm còn có thời gian để phát động “Hoàn Chân” với tình trạng ý thức tỉnh táo.

Còn đối mặt với quái vật có thể cắn nuốt thời gian của người khác này, ngay cả cơ hội thầm niệm “Hoàn Chân” Lý Phàm cũng không có.

Trong khi đó, sở dĩ quẻ này chỉ là “cực nguy” chứ không phải chết chắc, e rằng là vì vào thời khắc sinh tử, “Hoàn Chân” sẽ tự động kích hoạt cơ chế bảo vệ, đánh thức ý thức của Lý Phàm, đồng thời giúp hắn cầm cự trong chốc lát để hắn có thời gian phát động “Hoàn Chân”.

Đến lúc này, Lý Phàm đã có những suy đoán sơ bộ về sự kiện “mười năm biến mất” này.

Trong mắt Lý Phàm, phỏng đoán này có lẽ đã gần với sự thật nhất.

Về phần lai lịch của “nó” thì…

Nếu đây chỉ là một loại đánh cắp mười năm không bị phát hiện, nhưng sau khi dùng “Hoàn Chân” luân hồi, xem lại chuyện trong kiếp trước, Lý Phàm có thể phát hiện và tỉnh ngộ.

Vậy thì hắn còn sẽ nghi ngờ liệu đây có phải hậu quả do “Phệ Nguyên Phản Sinh đại trận” của Lam Vũ tiên tôn gây ra hay không.

Thế nhưng, ảnh hưởng này lại có thể qua mặt được “Hoàn Chân”, khiến Lý Phàm không hay biết gì từ đầu đến cuối.

Mãi đến khi được người khác nhắc nhở, hắn lại phải dò đi dò lại rất lâu mới phát hiện ra được…

Không phải Lý Phàm coi thường, nhưng với thực lực của Lam Vũ, thật sự là ông ta chưa chắc đã làm nổi.

“Thế giới này kỳ quá lạ lùng, nguy cơ ở khắp nơi...”

“Chỉ cần hơi không cẩn thận một chút, đi sai một bước thôi là sẽ thua cả ván cờ.”

“Chính vì có ‘Hoàn Chân’ nên khi đối mặt với đại năng đỉnh cấp của thế giới này, mình mới càng gặp nguy hiểm nhiều hơn.”

...

“Tin tốt duy nhất là phạm vi ảnh hưởng của “nó” dường như chỉ giới hạn ở châu Nguyên Đạo. Hơn nữa, “nó” không có tính công kích, chỉ đánh cắp thời gian đơn thuần mà thôi.”

“Kiếp thứ mười là kiếp đầu tiên mình bước vào tu tiên giới, khi đó, mình hoá thân thành biển Tùng Vân, vẫn có thể sống một mạch đến năm định neo thứ 48.”

“Lúc đó cũng không hề có chuyện thời gian bị đánh cắp này.”

“Xem ra, ngày sau không thể đến châu Nguyên Đạo được rồi.”

“Còn nữa, cần phải nghĩ cách để xóa bỏ hết ảnh hưởng của “nó” còn sót lại trên người mình.”

“Nếu không thì cứ như bị mắc nghẹn trong cổ họng vậy, nguy cơ tiềm ẩn cũng không nhỏ.”

Con người chính là như vậy.

Khi đối mặt với nỗi sợ hãi hoàn toàn không biết rõ, con người ta chỉ biết run rẩy chứ không thể tự giúp bản thân.

Nhưng khi biết đối phương có tồn tại, thậm chí đó chỉ là một khái niệm, vậy thì nỗi sợ hãi cũng sẽ giảm đi nhiều.

Mà khi ngày càng biết rõ hơn về nó, nỗi sợ hãi sẽ dần dần tan biến.

Mặc dù hiện giờ Lý Phàm vẫn không biết “nó” rốt cuộc là thứ gì.

Nhưng trước tiên, cứ coi nó là một cường giả đỉnh cấp đang chiếm cứ châu Nguyên Đạo, có thể cắn nuốt thời gian của chúng sinh.

Nếu không thể dây vào, vậy thì đi đường vòng là được.

Ít nhất, từ tình hình hiện nay, có thể thấy “Hoàn Chân” vẫn cao hơn nó một bậc.

Chỉ cần không chạm mặt “nó” nữa thì chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.

“Đây cũng là số mệnh của Lý Phàm mình, vẫn chưa thể chết được, may thay, trước khi đến châu Nguyên Đạo lại gặp được Hà Hân Hân, có thể hóa giải kiếp nạn.”

“Nhắc mới nhớ, Hà đạo hữu đúng là phúc tinh của mình. Nếu không phải tia Vô Tương Sát Cơ giám sát y đột nhiên vô hiệu thì mình cũng sẽ không nảy ra ý định đến đảo Lưu Ly tìm hiểu mọi chuyện.”

Nghĩ đến đây, Lý Phàm nở một nụ cười ôn hòa hiếm hoi.

Hà Chính Hạo thấy vậy, đột nhiên cảm thấy hơi rùng mình, vội vàng hỏi: “Lý Phàm đạo hữu, có gì nghiêm trọng không?”

Lý Phàm vỗ vai y: “Không sao, chỉ là chút chuyện vặt vãnh thôi. Nhờ phúc của đạo hữu, ta đã nghĩ ra được cách hoá giải rồi.”

“Nói đến đây, ta thật sự phải cảm tạ Hân Hân. Nếu như không được con bé nhắc nhở, ta cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu!”

Hà Hân Hân được khen, lập tức đỏ mặt, có vẻ như rất ngại ngùng.

Còn Hà Chính Hạo thì lại cười lớn, vô cùng vui vẻ.

“Hân Hân tính ở lại đây bao lâu vậy...” Lý Phàm biết chắc Hà Hân Hân lén chạy ra ngoài, không thể nào cứ ở bên cạnh Hà Chính Hạo mãi được, nên mới hỏi vậy.

“Bao giờ mẫu thân đại nhân phát hiện ra, ta sẽ về...” Hà Hân Hân nói được một nửa, mới nhận ra điều gì đó.

Nàng le lưỡi, liếc nhìn Hà Chính Hạo có chút xấu hổ ở bên cạnh rồi cúi đầu không nói gì nữa.

Hà Chính Hạo kéo cô bé sang một bên, kể cho Lý Phàm nghe về chuyện giữa mình và mẫu thân của Hà Hân Hân.

Cũng không khác gì những câu chuyện tình yêu bình thường.

Mẫu thân của Hà Hân Hân tên là Hành Nhược Thủy.

Là người của châu Thiên Vũ.

Hồi còn trẻ, nàng ấy giấu phụ mẫu ra ngoài du lịch và gặp được Hà Chính Hạo.

Thời trẻ, Hà Chính Hạo cũng khá anh tuấn.

Hành Nhược Thủy lại rất hiếm khi tiếp xúc với nam nhân khác ngoài người thân mình.

Hai người bên nhau sớm tối, đương nhiên rất dễ nảy sinh tình cảm.

Bình Luận (0)
Comment