Đúng vào lúc đôi trẻ gắn bó với nhau như hình với bóng thì phụ mẫu của Hành Nhược Thủy bất ngờ xuất hiện.
Sau khi cẩn thận quan sát và đánh giá Hà Chính Hạo, bọn họ cũng không hề có ý định chia loan rẽ thuý.
Thay vào đó, bọn họ đưa cả hai người về châu Thiên Vũ.
Một khoảng thời gian sau, từng vị thanh niên tuấn kiệt lần lượt xuất hiện, theo đuổi Hành Nhược Thủy.
Xét về tướng mạo, ai nấy đều mắt phượng mày ngài, anh tuấn hơn người.
Xét về tu vi, cơ bản đều có cảnh giới Kim Đan, Nguyên Anh. Tu sĩ Trúc Cơ thì ngay cả mặt của Hành Nhược Thủy cũng không được thấy.
Mà vào lúc đó, cảnh giới của Hà Chính Hạo chẳng qua chỉ mới là Luyện Khí hậu kỳ.
Trước mặt những tu sĩ có tu vi cao hơn mình hẳn hai cảnh giới lớn, y ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Hành Nhược Thủy vẫn còn tình cảm với Hà Chính Hạo.
Dù gặp được những tu sĩ ưu tú hơn Hà Chính Hạo nhiều như vậy nhưng nàng cũng không có mới nới cũ.
Chẳng qua, chỉ là nàng ấy thật sự không thể chấp nhận nổi dáng vẻ hèn nhát yếu đuối của Hà Chính Hạo, bèn nói y mấy câu.
Khi đó, Hà Chính Hạo đang trong giai đoạn tuổi trẻ hăng hái, lòng tự tôn cao ngất, nên đã cãi nhau với Hành Nhược Thủy một chặp.
Thậm chí, y còn thốt ra những lời ngông cuồng, muốn tu luyện thành tu sĩ Nguyên Anh, tạo dựng sự nghiệp.
Phải khiến Hành Nhược Thủy nhìn y bằng con mắt khác.
Sau đó, y trực tiếp rời đi.
Khi đó, Hà Chính Hạo vẫn còn trẻ, sau khi rời đi, y phải chịu từng trận đòn roi của cuộc sống.
Sau khi trải qua trăm đắng ngàn cay, y mới có thể tu hành đến Trúc Cơ kỳ.
Hà Chính Hạo tham gia khảo hạch mười năm một lần của Vạn Tiên Minh, định thi vào Hộ Pháp đường để trở thành một vị Hộ pháp.
Ai ngờ, sau khi có kết quả khảo hạch, y cũng đỗ.
Nhưng chức vụ không phải là Hộ pháp, mà là Trấn thủ.
Càng lạ kỳ hơn nữa, khu vực trấn thủ của y không phải ở châu Thiên Vũ, mà là ở biển Tùng Vân cực kỳ hẻo lánh, trước đây chưa từng nghe đến này.
Hà Chính Hạo vốn muốn từ chối, nhưng lệnh nhậm chức đã được ban xuống với tốc độ ánh sáng.
Trước lệnh điều động, Hà Chính Hạo nào dám làm trái mệnh lệnh của Vạn Tiên Minh.
Dù tự biết trong chuyện này chắc chắn có điều mờ ám, hẳn là phụ mẫu của Hành Nhược Thủy đứng sau âm thầm thao túng.
Nhưng y cũng chỉ có thể mặt mày xám xịt đi đến biển Tùng Vân xa xôi này nhậm chức thôi.
Ai ngờ, y ở đây làm một lèo đến tận mấy chục năm luôn.
Cả tình yêu lẫn sự nghiệp đều úa tàn, nhiệt huyết của Hà Chính Hạo đã bị đánh bay hết sạch.
Tu vi thì trì trệ mãi không tăng tiến, dừng lại ở Trúc Cơ trung kỳ.
Nhưng ngược lại, y lại trầm mê trận pháp, cũng gặt hái được nhiều thành tựu trên con đường này và kết giao được không ít bằng hữu.
Làm sai lại ra kết quả ngoài ý muốn.
Trong một lần nói chuyện với bằng hữu, Hà Chính Hạo vô tình biết được.
Thật ra, năm đó Hành Nhược Thủy đã mang thai con của mình.
Chẳng qua, trong thâm tâm, nàng ấy biết phụ mẫu cực lực phản đối, còn Hà Chính Hạo lại biến mất không thấy bóng dáng.
Vì sự an toàn của cái thai trong bụng, nàng ấy đã sử dụng bí pháp để đình chỉ sự phát triển của thai nhi.
Kể từ đó, nàng không gặp người ngoài, khắc khổ tu luyện.
Mãi cho đến mười mấy năm trước, sau khi trở thành một chức pháp sư, có quyền nói chuyện trước mặt phụ mẫu.
Nàng mới nói ra chân tướng và sinh đứa bé.
Đồng thời, đặt tên là Hà Hân Hân.
Chuyện này còn gây ra một phen sóng gió ở châu Thiên Vũ, được lan truyền rộng rãi.
Lúc bấy giờ, người đời đều coi Hành Nhược Thủy là một nữ tử kiệt xuất.
Rất nhiều tu sĩ không ngại việc nàng ấy đã có con, vẫn nhiệt tình theo đuổi nàng.
Nhưng tất cả đều bị từ chối.
Trong khi đó, ở biển Tùng Vân xa xôi, sau khi nghe tin này, Hà Chính Hạo như thể bị sét đánh.
Nước mặt lăn dài, ân hận vì hành động ngày xưa của mình, nhưng cũng bất lực chẳng biết làm sao.
Y lại càng không có mặt mũi và dũng khí để gặp lại Hành Nhược Thủy.
Mãi cho đến khi Hà Hân Hân cảm ứng được phụ thân thân sinh của mình gặp phải nguy cơ trí mạng, đi đến biển Tùng Vân xa xôi này...
Hà Chính Hạo vừa kể lại chuyện xưa, mắt vừa ngấn lệ, thổn thức không thôi.
Lý Phàm nghe xong, không khỏi thầm mắng một câu trong bụng: “Hà Chính Hạo, ngươi là loại nam nhân gì vậy!”
Nhưng ngoài, hắn mặt lại vỗ vai y, bắt đầu khoác lác: “Hà đạo hữu yên tâm, rồi sẽ có một ngày ngươi có thể trở về châu Thiên Vũ, bù đắp mọi lỗi lầm ngày xưa!”
“Thời gian trăm năm, với người phàm thì có lẽ đã âm dương cách biệt, không thể gặp lại. Nuối tiếc cũng khó có thể bù đắp.”
“Nhưng với tu sĩ chúng ta, đây cũng không phải là chuyện không thể cứu vãn!”
Hà Chính Hạo đã sớm không còn là chàng thiếu niên ngông cuồng nhiệt huyết của ngày xưa nữa.
Sau hàng chục năm lăn lộn ở biển Tùng Vân, y đã hiểu rõ sự tàn khốc của thực tại.
Hà Chính Hạo thở dài một hơi, lắc đầu nói: “Đạo hữu cứ nói đùa. Thiên phú tu hành của Nhược Thủy cao hơn ta rất nhiều.”
“Dù đời này ta có thể tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh, đến lúc đó, nói không chừng nàng ấy đã thăng cấp lên thành Hoá Thần rồi.”
“Chức pháp sư Hoá Thần…”
“Khoảng cách địa vị giữa chúng ta sẽ chỉ càng xa hơn mà thôi.”
“Ta cũng lớn tuổi rồi, không còn theo đuổi điều này nữa.”
“Chỉ cần được Hân Hân có thể thỉnh thoảng đến thăm là ta đã rất mãn nguyện rồi.”
Hà Chính Hạo cảm khái nói.
Lý Phàm cũng không nói gì nữa, vỗ vỗ vai y rồi rời đi.
Khi trở lại Thiên Huyền Kính, Lý Phàm bắt đầu cẩn thận tìm kiếm tin tức về châu Nguyên Đạo.