Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 372 - Chương 372. Đạo Nguyên Có Thiên Đô

Chương 372. Đạo Nguyên có Thiên Đô Chương 372. Đạo Nguyên có Thiên Đô

Toàn bộ người của cả một châu đều bị bất ngờ nuốt mất mười năm thời gian.

Có lẽ, lúc đó người trong châu Nguyên Đạo đều không hay biết gì.

Nhưng khi giao lưu với những tu sĩ ở châu khác, liệu họ có nhận ra chỗ nào không đúng không?

Trong mười năm châu Nguyên Đạo bị nuốt mất, người ngoài châu nhìn thấy điều gì?

Lượng tin tức trong Huyền Thiên kính mênh mông cuồn cuộn, chắc hẳn sẽ có những manh mối liên quan đến điều này chứ nhỉ?

Lý Phàm mất nửa ngày trời để xác nhận điều này.

Không có.

Lý Phàm không khỏi cảm thán: “Tất cả những gì ngươi có thể nhìn thấy thì đều là thứ muốn ngươi thấy.”

“Nếu không muốn để ngươi nhìn thấy thì tất cả đều biến mất sạch sẽ.”

Lý Phàm khẽ lắc đầu, từ bỏ ý định ban nãy.

Hắn quyết định tập trung vào việc tìm kiếm lịch sử của châu Nguyên Đạo.

“Khảo cổ di tích Thiên Đô”, “Nguyên Đạo? Đạo Nguyên? Luận về quan hệ giữa châu Nguyên Đạo và vùng đất Đạo Nguyên thời thượng cổ”, “Bàn luận về truyền thừa của Đại pháp sư Thiên Đô”...

Lý Phàm kiên nhẫn ngồi đọc từng cuốn sách nổi tiếng.

Mà những cuốn sách viết về châu Nguyên Đạo này hầu hết đều xoay quanh một từ khóa.

Thiên Đô.

“Cội nguồn Đạo pháp, đứng đầu các giáo...”

“Khẩu khí lớn thật đấy.”

Lý Phàm không khỏi nói thầm: “Lẽ nào Thiên Đô này là một trong mười đại tiên tông thời thượng cổ?”

Theo những gì hậu nhân nghiên cứu được, thời thượng cổ, “Thiên Đô” lơ lửng trên chín tầng trời cao, nhìn xuống tất cả chúng sinh ở Huyền Hoàng giới bên dưới.

Nơi đây được xưng là cội nguồn Đạo pháp, đứng đầu các giáo.

Vào thời đó, không một ai biết Thiên Đô cụ thể có những tu sĩ nào.

Danh hiệu duy nhất được lưu truyền đó là “Thiên Đô Đại pháp sư”.

Nghe nói, Hợp Đạo tiên tôn Lam Vũ của châu Nguyên Đạo là hậu nhân của Thiên Đô Đại pháp sư ngày trước.

“Thiên Đô Hóa Vũ Công” mà ông ta tu luyện là do Đại Pháp sư đích thân truyền dạy.

Rất nhiều dị bảo của Lam Vũ, chẳng hạn như Thiên Đô Diễn Võ Trường, Bát Quái Tử Kim Lô, nghe nói đều là truyền thừa từ Thiên Đô.

“Năm nay, không còn bao lâu nữa là đại nạn của Lam Vũ sẽ đến. Trước khi chết, ông ta sẽ bố trí Phệ Nguyên Phản Sinh đại trận hòng đảo ngược nguyên lý sinh tử, đắc đạo Trường Sinh.”

“Nghe nói khi Lam Vũ chết đi, dị tượng sẽ bao trùm toàn châu, ai ai cũng có thể thấy.”

“Bản thân mình không thể đến đó, nhưng phân thân đi một chuyến chắc cũng không sao.”

Trong lòng, Lý Phàm lờ mờ cảm thấy tồn tại không ai biết căn nuốt thời gian kia rất có thể có liên quan đến “Thiên Đô” ngày trước.

Nhưng đây chỉ là trực giác, chứ hắn không hề có bất kỳ bằng chứng nào có thể chứng minh được điều này.

“Dù thế nào thì cảnh tượng Hợp Đạo tiên tôn ngã xuống cũng là cảnh tượng hiếm gặp.”

“Đến đó trải nghiệm thử cũng tốt.”

“Nghe nói, vì trước Đại kiếp nạn, Lam Vũ đã là tu sĩ Hợp Đạo, nên dị tượng khi chết của ông ta cũng khác với các tu sĩ thời nay.”

...

Lý Phàm thầm tính toán thời gian, rồi lại tiếp tục tìm kiếm cách giải trừ dấu vết mà có khả năng là tồn tại không biết kia đã để lại trên người mình.

Có câu, mỗi ngành mỗi nghề đều có chuyên môn riêng.

“Hoàn Chân” không thể làm được nhưng không có nghĩa là những phương pháp khác ở thế giới này đều không thể làm được.

Chỉ cần là những chuyện có thể dùng điểm cống hiến để giải quyết thì đều không thành vấn đề với Lý Phàm.

Từ khóa: thanh tẩy, lời nguyền, dấu vết, loại bỏ...

Lý Phàm chậm rãi kiểm tra từng tin tức xuất hiện.

Tất cả những biện pháp này có thể được chia làm ba loại:

Loại đầu tiên là dùng thiên tài địa bảo để thanh tẩy bản thân, loại bỏ những thứ tà ma.

Loại thứ hai là tu luyện công pháp đặc biệt, trong quá trình tu luyện không ngừng, khiến cho thân tâm thanh tịnh, hoàn mỹ sáng bóng.

Loại thứ ba chính là tìm tu sĩ chuyên làm công việc này.

Chỉ cần trả một mức giá nhất định, đối phương sẽ chủ động đến tận nơi phục vụ.

Họ sẽ thanh tẩy hết những bất thường bám trên cơ thể ngươi.

Đương nhiên, nếu như không thành công, đối phương cũng sẽ không thu phí.

Lý Phàm liên hệ với những tu sĩ này với tâm lý thử xem sao.

Khi đối phương hỏi dấu vết hắn cần thanh tẩy thuộc loại hình gì, Lý Phàm chỉ nói bản thân mình cũng không biết.

Chỉ là trong u minh, hắn lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng lắm với cơ thể của mình.

Cách nói này cũng rất bình thường.

Trước sau có tầm hơn mười vị tu sĩ liên hệ với hắn, có người có tu vi Nguyên Anh, có người có tu vi Kim Đan.

Sau khi làm phép xong, Lý Phàm không cảm thấy có bất cứ hiệu quả nào.

Đối phương cũng nhìn chằm chằm Lý Phàm một lúc, sau đó lắc đầu, tỏ vẻ mình không thể phát hiện ra chỗ dị thường.

Khi Lý Phàm đang chuẩn bị bỏ cuộc thì vị tu sĩ cuối cùng lại khiến hắn bất ngờ.

Vị tu sĩ này tên là Phương Dương, cũng có tu vi Nguyên Anh.

Sau khi gặp được Lý Phàm, y quan sát một hồi, vốn đang định làm phép thì bỗng sắc mặt thay đổi.

Y chẳng nói chẳng rằng, quay đầu rời đi ngay.

Lý Phàm biết chắc chắn Phương Dương đã nhìn ra manh mối, vội vàng đuổi theo.

Trước quảng trường Truyền Pháp, bị hắn chặn lại, Phương Dương bày ra sắc mặt rất khó coi.

Nếu không phải trên đảo có luật cấm đánh nhau thì e rằng y đã đánh chết tên tiểu tử không biết tốt xấu này rồi.

“Tiểu hữu trở về đi! Bệnh trên người ngươi, thứ lỗi cho lão phu không thể làm gì được!”

Sắc mặt của Lý Phàm căng thẳng, hắn chân thành nói: “Xin tiền bối hãy cứu lấy ta!”

“Không biết tại sao, dạo gần đây ta luôn cảm thấy ăn không ngon ngủ không yên, bồn chồn lo lắng.”

“Ngay cả tĩnh tâm tu luyện cũng không thể làm được.”

Bình Luận (0)
Comment