Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 373 - Chương 373. Đạo Nguyên Có Thiên Đô (2)

Chương 373. Đạo Nguyên có Thiên Đô (2) Chương 373. Đạo Nguyên có Thiên Đô (2)

“Nếu cứ tiếp tục như thế này, e rằng tu vi của ta sẽ không thể tăng tiến, dậm chân mãi ở Trúc Cơ Kỳ, không còn tiền đồ gì nữa mất!”

Nói xong, hắn tóm chặt lấy tay của Phương Dương, bày ra dáng vẻ tuyệt đối sẽ không buông tay.

Sắc mặt Phương Dương đỏ bừng, nhưng y lại không thể nổi giận.

Y đành hạ giọng nói: “Tiểu tử, ta nói thật cho ngươi biết vậy. Mặc dù không rõ rốt cuộc có chuyện gì xảy ta với ngươi, nhưng ta có thể cảm nhận được rõ ràng, ngươi đã chọc phải một tồn tại mình không nên dây vào.”

“Tầng thứ quá cao, đã không thuộc phạm vi một tu sĩ Nguyên Anh bé nhỏ như ta có thể giải quyết nữa rồi.”

“Dù có cách giải quyết thì ta cũng sẽ không ra tay giúp ngươi.”

“Nói trắng ra, sự bất thường trên người ngươi tương đương với ấn ký của đối phương. Nếu vội vàng xóa bỏ thì nhất định sẽ thu hút sự chú ý của đối phương.”

...

Phương Dương chỉ nói đến đây rồi không nói thêm nữa.

Trái tim Lý Phàm chùng xuống, hắn không ngờ chuyện này còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của mình.

“Tiền bối có biện pháp gì giải quyết không? Nếu có thể thoát khỏi kiếp nạn này, ngày sau ta nhất định sẽ báo đáp!” Lý Phàm nghiêm túc nói.

Phương Dương lại quan sát Lý Phàm một lượt, trầm ngâm trong chốc lát, rồi mới trả lời: “Ngươi tìm một tiểu thế giới hẻo lánh nào đó rồi đi vào đó tu luyện một công pháp thanh tẩy, luyện tầm hơn mười năm, nói không chừng sẽ có thể thoát khỏi nó.”

“Đương nhiên, đây cũng chỉ là gợi ý của ta, cụ thể có thành công hay không thì phải dựa vào vận mệnh của chính ngươi. Ta không dám đảm bảo đâu.”

Lý Phàm nghe vậy, chầm chậm gật đầu.

Sau đó, hắn cảm tạ Phương Dương, không bám lấy y nữa.

Phương Dương rời đi với vẻ mặt xúi quẩy.

Lý Phàm phớt lờ ánh mắt nhìn mình một cách kỳ lạ của người khác, quay trở lại Thiên Huyền Kính.

“Công pháp thanh tẩy...”

Trong Vạn Tiên Minh quả thật có loại công pháp này.

Bình thường, chỉ có những tu sĩ vì muốn giữ thể xác và tinh thần thanh tịnh để tu luyện công pháp khác nên mới tu luyện loại công pháp này.

Trên thực tế, loại công pháp này không đề cao tu vi, cảnh giới hay sức chiến đấu cho người tu luyện nó.

Vậy nên, về cơ bản, chẳng mấy ai quan tâm đến nó, giá cả cũng không cao.

Lý Phàm tìm kiếm công pháp thích hợp với mình.

Bỗng nhiên, tầm mắt của hắn dừng lại trên một công pháp có tên là “Tử Tiêu Chân Lôi Đãng”.

“Tử Tiêu Chân Lôi, thanh tẩy vạn vật, xua đuổi tà ma...”

Lại là “Tử Tiêu”, lại là “Lôi”.

Lý Phàm không khỏi liên tưởng đến Tử Tiêu Ngự Lôi Chân Quyết của Tử Tiêu tông trong Vẫn Tiên cảnh.

Môn công pháp này chỉ có giá hơn bốn vạn điểm cống hiến, Lý Phàm cũng không keo kiệt, quyết định mua nó.

Sau khi đọc xong, hắn bắt đầu so sánh nó với “Tử Tiêu Quan Hồn Thuật” mà mình đã từng luyện.

Quả nhiên, cả hai đều có nét tương đồng.

Chỉ có điều, môn công pháp này không cao thâm bằng “Tử Tiêu Ngự Lôi Chân Quyết”.

Cùng lắm chỉ được coi là phiên bản hạ cấp của công pháp trên mà thôi.

“Cũng đúng, dù sao thì thủ đoạn của Chương sư huynh cũng là “Tử Tiêu Thần Lôi”, vừa nghe là biết cao hơn “Tử Tiêu Chân Lôi” một bậc rồi.”

“Để giải quyết mối lo tiềm ẩn này, có lẽ mình nên tiếp cận trên nhiều phương diện khác nhau.”

“Trong tình huống lý tưởng, mua thiên tài địa bảo từ Thiên Huyền Kính rồi phối hợp với phương pháp của Tử Tiêu tông, tu luyện một khoảng thời gian trên núi Giải Ly ở Đại Huyền là tốt nhất.”

“Thiên tài địa bảo thì dễ rồi, mình không thiếu điểm cống hiến. Chỉ là Vẫn Tiên cảnh này...”

“Truyền thuyết bất bại của Chương sư huynh, đến nay vẫn chưa ai phá được.”

Nghĩ đến đây, Lý Phàm cũng cảm thấy hơi bất lực.

“Vẫn phải tiến hành mọi chuyện từng bước một.”

“Nếu không được nữa thì chờ đến khi đột phá Kim Đan, mình cố gắng đánh bại y xem sao.”

“Thử xem liệu có thể có được “Tử Tiêu Ngự Lôi Chân Quyết” không.”

“Không giải trừ được mối nguy tiềm ẩn, lòng mình cảm thấy không yên.”

“Trước lúc đó, mình vẫn nên cẩn thận ngủ đông ở trong Thiên Huyền thì hơn.”

Lý Phàm thầm thở dài, vừa tu luyện vừa chuẩn bị đường lui cho mình trong tương lai.

Trước khi Xích Viêm đốt biển, bản tôn nhất định phải thoát khỏi biển Tùng Vân.

Châu Nguyên Đạo không thể đi, châu Cửu Sơn thì lại quá loạn.

Trong ba châu gần biển Tùng Vân nhất, châu Thạch Lâm trở thành nơi thích hợp nhất.

Lý Phàm bắt đầu âm thầm thu thập thông tin về châu Thạch Lâm từ Thiên Huyền Kính.

...

Năm định neo thứ 21, sau khi Lý Phàm ở ẩn không lâu.

Hai vị tiên quân Hóa Thần là Lan Thương và Hạo Hiên đúng hẹn nổ ra đại chiến bên bờ biển Tùng Vân.

Bầu trời như bị xé toạc, có một luồng ánh sao chiếu xuống, đưa bọn họ rời đi.

“Quả nhiên Trương Chí Lương đã hành động rồi.”

Phân thân của Lý Phàm biết được tin tức này, tạm ngừng tu luyện “Tạo Hóa Hồng Lô Công”.

Một mình hắn đến châu Nguyên Đạo, chuẩn bị quan sát cảnh tượng Lam Vũ qua đời.

Để tránh sự cố như vụ “ngươi đang mong đợi điều gì” lại xảy ra một lần nữa.

Lần này, suốt cả hành trình, phân thân không dám nghĩ ngợi lung tung, sau khi đến Trác Linh thành ở châu Nguyên Đạo thì tìm một nơi để ở.

Khoá chặt cửa, không đặt chân ra khỏi nhà nửa bước.

Hắn tiếp tục tu luyện, đồng thời, chờ dị tượng thiên địa xuất hiện.

Nửa tháng sau.

Trong lúc Lâm Phàm đang điều động sức mạnh đến từ mật tàng trong cơ thể, hắn đột ngột cảm thấy trái tim khẽ nhói lên.

Một cảm giác đau thương khó tả bỗng nhiên tuôn trào trong lòng hắn, cùng với đó là tiếng tiếng cảm thán không ngừng vang lên trong thành

Bình Luận (0)
Comment