Lý Phàm khẽ chạm vào má mình, phát hiện bản thân không biết đã rơi lệ từ lúc nào.
Hắn chầm chậm bước ra khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Chỉ thấy, trên bầu trời mênh mông rộng lớn, có một tiểu đạo đồng mặc đạo bào xanh lam đang mỉm cười nhìn xuống mặt đất bên dưới.
Đạo đồng đó từ từ lớn lên.
Cũng dần dần già đi.
Sau cùng, hình tượng Lam Vũ tiên tôn thống trị và cai quản châu Nguyên Đạo hơn ba nghìn năm xuất hiện trước mặt mọi người.
Rồi sau đó, hình ảnh của ông ta héo tàn như lá mùa thu.
Trời bỗng đổ mưa to.
Tiếng tru thê lương dã thú truyền đến từ dưới mặt đất.
Rất nhiều người phàm cũng không kiềm được mà bắt đầu bật khóc.
“Đây là...”
Lý Phàm đứng trong cơn mưa, để mặc nước mưa xối ướt người mình.
Trải nghiệm cảm xúc của muôn vàn chúng sinh trong trời đất.
Hay nói cách khác, là chúng sinh bị ý chí của thiên địa tác động, bất giác nảy sinh cảm xúc này.
“Trời đất đang đau buồn ư?”
“Đau buồn vì điều gì? Chỉ vì một tu sĩ Hợp Đạo như Lam Vũ qua đời thôi sao?”
Lý Phàm âm thầm lắc đầu.
“Không đúng.”
“Sau khi Trương Hạo Ba thành tựu Hợp Đạo rồi bị Mặc Sát giết chết, lúc đó thiên địa còn vui lắm cơ mà.”
“May mắn được trời tru...”
Lý Phàm nhìn chằm chằm dị tượng hồi lâu không tan trên bầu trời, dường như đã hiểu ra điều gì đó.
“Quả thật đáng buồn, lại thêm một vị tu sĩ đi theo cựu pháp rời khỏi thế gian này.”
“Có lẽ, điều càng đáng buồn hơn là vị tu sĩ Hợp Đạo không biết đã sống bao nhiêu năm này, người dùng cựu pháp đặt nền tảng căn cơ cho một thân tu vi Hợp Đạo tiên tôn, người vốn nên ủng hộ trung thành với cựu pháp, nay trước khi chết, vậy mà vì hy vọng chứng Trường Sinh, ông ta quyết định nghịch thiên địa chi lý.”
“Lại thêm một vị tu sĩ theo cựu pháp mấy nghìn năm, nay đứng về phía đối lập…”
“Truyền Pháp thiên tôn, quả nhiên bá đạo.”
Lâm Phàm đứng dưới dị tượng thiên địa không hề nhúc nhích.
Hắn đang tĩnh tâm cảm nhận.
Mãi cho đến một hồi lâu sau, dị tượng tan biến.
Bầu trời khôi phục vẻ phẳng lặng vốn có, một làn sóng nóng rực toả ra từ cơ thể của Lâm Phàm, hong khô hết tất cả nước mưa trên người hắn.
Sau cùng, hắn liếc nhìn bầu trời một lần nữa rồi lặng lẽ quay trở lại biển Tùng Vân.
...
Bản thể Lý Phàm và phân thân đều bế quan không hỏi sự đời.
Nhưng mọi chuyện trong thế gian sẽ không vì vậy mà ngừng lại, vẫn cứ tiếp tục tiến về phía trước.
Sau khi bị Trương Chí Lãng đánh trọng thương thì tiểu mập mạp Diệp Phi Bằng được biển cả cuốn lấy, ngủ say dưới đáy biển.
Mỗi khi Thanh Phong đáp xuống, nghĩa sắp có bão đến.
Diệp Phi Bằng sẽ đột ngột mở mắt.
Hai mắt của y trống rỗng vô hồn nhưng lại không ngăn y tự do hành động.
Trong vòng vây của ánh sáng xanh lam, y đi đến nơi cơn bão hoành hành.
Há to miệng, giống như lần đầu tiên nuốt chửng thanh mang vậy.
Y nuốt chửng năng lượng thai nghén trong cơn bão.
Cơn bão biến mất không thấy tăm hơi, còn Diệp Phi Bằng như thể đã ăn no rồi, tiếp tục trở lại đáy biển ngủ say.
Vào năm định neo thứ 20, chuôi kiếm Thiên Sát liều mạng trốn thoát khỏi lồng giam của Thanh Phong.
Không biết đã chạy đến nơi nào.
Từ đó, Thanh Phong cũng biến mất theo.
Thanh mang tứ tán khắp nơi, tạo thành trận bão cuối cùng trong biển Tùng Vân.
Vốn dĩ những trận bão này sẽ kéo dài đến khoảng năm định neo thứ 24 thì mới hoàn toàn biến mất.
Nhưng trong kiếp này, Diệp Phi Bằng lại vô thức không ngừng nuốt chúng xuống bụng.
Đến năm định neo thứ 22, những trận bão vẫn luôn tàn phá biển Tùng Vân đã biến mất một cách triệt để.
Sau khi Diệp Phi Bằng nuốt trọn năng lượng của Thanh Phong, sức mạnh trên người y đã vượt xa phạm trù của tu sĩ Trúc Cơ bình thường.
Nhưng lại cứ như thể không bị bình cảnh giới hạn vậy.
Mặc dù y chưa thăng cấp lên cảnh giới Kim Đan.
Nhưng thực lực thì lại không ngừng tăng lên.
Dưới góc nhìn của thiên địa, Lý Phàm có thể nhìn thấy càng rõ hơn nữa.
Có bóng của một con quái vật vừa như cá voi, vừa như chim bằng lại thỉnh thoảng xuất hiện sau lưng y.
Nó phát ra tiếng kêu du dương trầm bổng và cổ xưa.
“Đây chính là lý do ngươi ra sức bảo vệ Diệp Phi Bằng sao?”
“Vì điều này mà ngay cả một nửa cơ hội trốn thoát ngươi cũng nỡ từ bỏ sao?”
“Người tự tin về y đến vậy à?”
Đây là đãi ngộ mà đến Trương Hạo Ba kiếp trước cũng không có được.
Lý Phàm nhìn chằm chằm vào Diệp Phi Bằng.
Nơi đan điền của y, ngoại trừ đạo cơ đến từ Thanh Phong Chân Ý ra.
Còn có một viên minh châu màu lam mà hắn vô cùng quen thuộc, lặng lẽ nằm trong Thanh Phong.
Ánh sáng xanh trước ngực Diệp Phi Bằng đã hòa làm một với kỳ vật Thương Hải châu.
“Hai kỳ vật cùng tạo nên đạo cơ? Chuyện này là sao nữa?”
Lý Phàm không quan tâm lắm đến việc Diệp Phi Bằng rất có thể có mang trong mình huyết mạch truyền thừa từ dị thú.
Vì, đây cũng chỉ là điểm đặc trưng về thể chất.
Lý Phàm cũng chẳng thể nào tham khảo được gì.
Nhưng hắn lại rất có hứng thú với việc trong đan điền của Diệp Phi Bằng có hai tầng đạo cơ.
Hiện giờ, chính hắn cũng có thể xem như một nửa Trúc Cơ đại sư chân chính rồi.
Thế nhưng hắn chưa từng nghe nói có vị tu sĩ nào, sau khi trở thành Trúc Cơ, lại có thể dùng kỳ vật thiên địa để xây dựng đạo cơ lần nữa.
Rốt cuộc Diệp Phi Bằng đã làm như thế nào?
Có liên quan gì đến huyết mạch đặc biệt của y hay không?
Dưới góc nhìn thiên địa, Lý Phàm cẩn thận quan sát Diệp Phi Bằng đang yên lặng ngủ say.
Thanh Phong đạo cơ và Thương Hải đạo cơ đều không hề hấn gì, thậm chí còn bổ sung cho nhau, cùng tồn tại trong cơ thể của tiểu mập mạp này.