Tuy nhiên, dù gì thì thê tử cũng là người đồng cam cộng khổ với mình.
Nếu đột ngột từ người ta thì chẳng những bản tâm của mình không chấp nhận được, mà người ngoài cũng chỉ trích mình vô lương tâm.
Vậy nên, y chỉ có thể lên kế hoạch dần dần, trước tiên là cưới một tiểu thiếp vào cửa.
Sau đó lại tìm cơ hội để giúp tiểu thiếp thành chính thất.
Mà cái Lý Phàm muốn, chính là phương pháp khiến thê tử và tiểu thiếp có thể chung sống hòa bình với nhau.
Vì vậy, hắn bèn hỏi Thần Dụ Tử thử.
Nếu đã có ý định giúp đỡ thì đương nhiên Thần Dụ Tử sẽ không keo kiệt.
Y lập tức truyền lại phương pháp “tái lập đạo”.
Lý Phàm vui mừng khôn xiết, liên tục cảm tạ y.
Đang đọc ngấu nghiến nội dung của bí pháp, Lý Phàm lại bỗng thấy Thần Dụ Tử bên kia cảm khái, nói: “Nhắc mới nhớ, bí pháp “tái lập đạo” này được một tu sĩ tên Trần Thế Mỹ ở châu Thiên Vận chúng ta sáng tạo ra.”
“Vị này đúng là tàn nhẫn thật, vì để nâng cao tu vi lên một tầng mà hắn ta không từ thủ đoạn nào.”
“Chỉ vì đối phương là kỳ vật Trúc Cơ phù hợp với mình mà ông ta lại luyện hoá luôn cả đạo lữ, người luôn ở bên mình và cùng đồng cam cộng khổ hàng trăm năm.”
Đang đắm mình vào những điều huyền diệu của bí pháp, nghe đến đây, Lý Phàm giật mình sửng sốt.
Hắn suýt chút nữa quên mất chuyện, phàm là những gì tồn tại trong thế giới này đều có thể hoá thành kỳ vật Trúc Cơ.
Giọng nói xen lẫn sự giễu cợt của Thần Dụ Tử lại vang lên: “Tiếc là vận khí của hắn ta không tốt, để lộ phong thanh, khiến cho một vị nữ tu quyền lực giận dữ.”
“Đừng nói là lột da róc xương, ngay cả ý thức của hắn ta cũng bị rút ra, chuyển sang cơ thể của một con chó mực ngày ngày đều bị những súc sinh các ức hiếp, thật sự là còn tệ hơn cái chết gấp hàng ngàn hàng vạn lần.”
“Khà khà, nếu ngày sau tiểu hữu đến châu Thiên Vận chúng ta chơi thì có lẽ còn có thể nhìn thấy...”
“Cảnh tượng rất nhiều tu sĩ xếp hàng, ai nấy cũng đều dẫn theo dã thú hung ác làm nhục tên tu sĩ Trần Thế Mỹ kia chỉ để lấy lòng vị nữ tu đầy quyền lực kia đấy.”
Chỉ nghĩ thôi mà Lý Phàm đã thấy cả người ớn lạnh.
Khi trở nên độc ác, nữ nhân cũng không kém nam nhân là bao.
“Mặc dù tên Trần Thế Mỹ kia làm người đê hèn bỉ ổi, nhưng bí pháp này lại không tệ.”
“Nhưng như những gì tiền bối đã nói, bí pháp này sẽ gây ra nhiều rắc rối?”
“Tại sao lại vậy?”
“Chẳng lẽ do vị đại năng nữ tu kia?”
Lý Phàm hỏi.
“Vậy thì không phải. Chuyện nào ra chuyện nấy, vị kia vẫn rõ lí lẽ này.”
“Ngay cả bí pháp “tái lập đạo” cũng là do chính nàng truyền ra.”
Thần Dụ Tử lắc đầu bảo.
“Ồ? Vậy thì do đâu?” Lý Phàm cũng khá tò mò.
Thần Dụ Tử cười ha ha, không trả lời thẳng.
Giọng điệu của y trở nên trầm thấp: “Nếu tu sĩ nào cũng biết chuyện mình lúc nào cũng có thể trở thành đồ ăn của tu sĩ đẳng cấp cao...”
“Thì thế đạo chắc chắn sẽ rối loạn.”
“Những đại nhân vật kia cũng không hy vọng cảnh ấy xảy ra.”
Lý Phàm chỉ giữ im lặng.
“Nhưng ngược lại, bí pháp này không có điểm hạn chế gì. Tiểu hữu cứ yên tâm.”
Thần Dụ Tử chấm dứt truyền tin.
Lý Phàm lắc đầu, đè xuống những suy nghĩ lộn xộn trong lòng mình, bắt đầu nghiên cứu “tái lập đạo”.
Hồi lâu sau, Lý Phàm không khỏi thầm khen ngợi:
“Trần Thế Mỹ này quả là kỳ tài ngút trời.”
“Xem người như kỳ vật, lấy tình để hoà hợp, dùng pháp để uy nhiếp…”
Sau khi nắm giữ hết những tinh diệu, Lý Phàm cũng không gấp áp dụng bí pháp này cho bản thân.
Thay vào đó, hắn bắt đầu quan sát Diệp Phi Bằng.
Lý Phàm biết rất rõ cuộc đời của Diệp Phi Bằng.
Y tuyệt đối chưa bao giờ, hay có bất kỳ cơ hội nào để tiếp xúc với bí pháp “tái lập đạo” này.
Đã vậy, đạo cơ hai lớp của y được hình thành như thế nào?
Có gì khác với hai đạo cơ của “tái lập đạo” hay không?
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Lý Phàm cũng dần ngộ ra.
Thực ra, dù thay đổi ra sao thì bản chất vẫn không thay đổi.
Nguyên lý của cả hai vẫn giống nhau.
Ví như chuyện nạp thiếp thời xưa.
Nếu như “tái lập đạo” của Trần Thế Mỹ giống với việc hao tổn công sức để thuyết phục thê tử cho mình nạp thiếp.
Thì Diệp Phi Bằng này, trời sinh là người có thể mở hậu cung.
Mà “thê tử” của y, với tư cách là người làm chủ “hậu cung”, không nhũng không ngăn cản mà thậm chí còn ra tay trợ giúp.
“Quả là thể chất tốt.”
Nghĩ thông suốt điểm mấu chốt trong chuyện này, Lý Phàm cũng phải nhìn tiểu mập mạp này bằng ánh mắt khác xưa.
“Ngươi càng ngày càng mang lại cho ta nhiều niềm vui bất ngờ.”
“Không biết sau khi tỉnh lại, ngươi sẽ còn phát sinh biến hóa thế nào.”
“Mình luôn mơ hồ cảm giác rằng biển Tùng Vân chuyến này được ăn cả ngã về không, chẳng lẽ còn có nguyên nhân nào khác mà mình không biết nữa?”
Thu hồi lực chú ý, Lý Phàm bắt đầu tu luyện “tái lập đạo”.
Trong trường hợp của hắn, người đứng đầu “hậu cung” là một thiếu nữ xinh đẹp tinh thông phép biến hoá, có thể tùy ý biến ra vẻ bề ngoài giống với bất cứ cô nương nào.
Vì vậy, hắn không bị gặp phải vấn đề đạo cơ cũ và đạo cơ mới xung đột lẫn nhau.
Chỉ cần lập lại đạo cơ, sau đó để “Hoàn Chân” biến ra cái mới là được.
...
Một tháng sau.
Tu thành bí pháp.
Lý Phàm quan sát tình hình trong cơ thể, chùm sáng bạch ngọc đại diện cho “Hoàn Chân” tựa như vừa khớp chia thành hai luồng.
Nhưng thực chất vẫn là một thể, Lý Phàm thoáng động ý niệm, hai luồng sáng này nhanh chóng hợp lại làm một.