Trong lúc vui mừng, Lý Phàm yên lặng rời khỏi Vạn Tiên đảo, đi tới dưới đáy biển ở một nơi vắng vẻ không người để tổng kết thành quả thu được lần này.
“Thất Khiếu Lung Linh Tâm, Đạo Huyền kiếm!”
Ngay sau đó, “Hoàn Chân” lập tức biến thành hai kỳ vật hoàn toàn khác biệt, vô cùng trôi chảy không hề có chút trắc trở nào.
“Thương Hải châu, Đạo Huyền kiếm.”
Ánh sáng trong suốt màu lam cùng một thanh thiết kiếm che giấu sát ý lập tức hiện ra.
“Tốt lắm!”
Ánh mắt Lý Phàm sáng lên: “Chiêu này dùng để đánh lén rất tốt.”
Hắn lại nảy ra suy nghĩ: “Nếu biến thành hai kỳ vật giống nhau thì sẽ thế nào?”
Chỉ một thoáng, hai Thương Hải châu giống nhau như đúc hoàn toàn xuất hiện trong đan điền của Lý Phàm.
Thế nhưng, điều khiến Lý Phàm tiếc nuối là trong nháy mắt, khi Thương Hải châu hình thành, không hiểu sao chúng lại tự dung hợp thành một.
Còn uy lực thì cũng không có bất kỳ thay đổi nào.
“Chỉ có thể gia tăng số lượng chứ không thể gia tăng chất lượng…”
“Tuy hơi đáng tiếc nhưng cũng đã không tệ rồi.”
“Khi ở Vạn Tiên Minh, bình thường mình cứ duy trì trạng thái Thất Khiếu Linh Lung Tâm.”
“Còn lúc đối địch, mình có thể đồng thời sử dụng lực lượng của hai kỳ vật Trúc Cơ.”
Sau khi thứ một hồi, Lý Phàm cảm thấy mình đã thuần thục cách biến hoá hai kỳ vật Trúc Cơ một cách nhanh chóng, cảm thấy mỹ mãn, hắn lại quay về trong không gian Thiên Huyền Kính.
“Căn cứ vào ghi chép trong bí pháp, sau khi mở ra hai đạo cơ, nếu còn muốn tăng thêm một đạo cơ nữa thì độ phức tạp sẽ gia tăng gấp đôi.”
“Quả thực là vậy, mình cũng cảm thấy hai đạo cơ hiện tại đã là cực hạn của bản thân rồi.”
“Không biết sau này còn có cơ hội khác gia tăng không nữa.”
“Dù thế, hai đạo cơ này vẫn mang lại lợi ích rất lớn cho mình.”
“Lợi ích lớn nhất trước mắt là quá trình mình dùng bốn pháp Thiên Sát, Hãn Hải, Mạc Sát, Lam Viêm để cô đọng Kim Đan sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều, yêu cầu về tốc độ hoán đổi hình thái của “Hoàn Chân” gần như được giảm đi một nửa.”
“Còn sáu năm nữa mới đến lúc Xích Viêm đốt biển.”
“Trong khoảng thời gian này, chắc chắn sẽ có nhiều biến số xảy ra, để chắc chắn hoàn thành mục tiêu định sẵn, mình phải sớm rời khỏi biển Tùng Vân này mới được.”
“Mình nhất định phải đến châu Thạch Lâm trước năm định neo thứ 26.”
“Còn phải kiếm cớ dẫn Hà Chính Đạo theo nữa...”
Chuyện trùng hợp lúc nào cũng có.
Lý Phàm vừa nghĩ tới Hà Chính Hạo thì y đã gửi tin nhắn tới.
Vừa mở ra xem, Lý Phàm lập tức vui mừng.
Hơn một năm nay, Hà Hân Hân luôn theo bên cạnh Hà Chính Hạo dạo chơi khắp bốn phương.
Trước đó không lâu, Hành Nhược Thủy hạ tối hậu thư, bảo nàng phải nhanh chóng về nhà.
Tuy rằng Hà Hân Hân không nỡ nhưng mà chơi thì cũng chơi xong rồi.
Phụ thân cũng không gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Vả lại, nàng cũng không dám chống lại mệnh lệnh của mẫu thân. Thành ra, tiểu cô nương đành phải lau nước mắt từ biệt phụ thân, hẹn ngày sau sẽ thường xuyên đến thăm cha.
Sau khi tiễn con gái về, Hà Chính Hạo lại hừng hực tinh thần chiến đấu.
Phảng phất trở về thời còn trẻ, động lực tu hành tràn trề.
Hà Chính Hạo cảm thấy được con gái tin tưởng, mọi khúc mắc trong lòng được gỡ bỏ, tốc độ tu hành của y cũng tăng lên thật nhanh.
Không qua bao lâu, y đã phá được bình cảnh, sắp ngưng kết Kim Đan rồi.
Lần này, y truyền tin tới, bảo Lý Phàm là y muốn ra ngoài “dòm pháp” để Kim Đan, mời hắn đi theo hộ pháp cho mình.
Tất nhiên Lý Phàm không từ chối.
Hai người gặp mặt trên quảng trường Truyền Pháp. Sau đó, cả hai thông qua truyền tống trận để đi tới Linh Long đảo ở vùng biển phía Tây Bắc của biển Tùng Vân, bay thẳng một đường về hướng tây.
“Từ đây đi về phía tây ba nghìn dặm có một kỳ quan.”
“Ở đáy biển nơi đó, có ba tầng đứt gãy.”
“Thềm lục địa chỉ rộng mấy trăm dặm vuông nhưng lại bị đứt gãy thành ba tầng, tạo nên hình bậc thang.”
“Mỗi bậc có độ cao chênh lệch khoảng chừng từ 4000 đến 5000 thước.”
“Trên mỗi tầng đứt gãy, vì các mảnh lục địa va chạm dữ dội nên đã tạo thành rất nhiều dãy núi có hình dạng kỳ dị và liên miên không dứt.”
“Chúng đồ sộ hơn núi non trên đất liền rất nhiều.”
“Ta tu hành “Sơn Hà Ẩn Long Công” nên phải tới quan sát kỳ cảnh này.”
“Ta muốn kết hợp cùng lúc ba pháp: Địa Mạch chi pháp, Sơn Hà chi pháp và Ẩn Uyên chi pháp, để kết thành Kim Đan.”
Hà Chính Đạo không giấu bất kỳ điều gì với Lý Phàm, nói thẳng ra kế hoạch kết đan của mình.
Lý Phàm nhìn y, chỉ cảm thấy y sôi sục ý chí, có vẻ vô cùng hăm hở.
Hai hàng lông mày nhếch lên, trông cực kỳ tự tin.
Quả thực, y như đã biến thành một con người khác, không còn bộ dáng khúm núm lúc trước.
“Xem ra, đối với loại nam nhân trung niên này, có được nữ nhi hiểu chuyện cũng rất quan trọng.”
Lý Phàm âm thầm tự nhủ, ngoài miệng lại tấm tắc tán thường: “Đạo hữu thật bạo tay, cũng đủ bất phàm, thế mà lại dám dùng ba pháp để kết đan.”
“Ta xem khắp biển Tùng Vân này, số người có thể vượt qua đạo hữu không được mấy vị.”
“Vậy ta xin chúc đạo hữu mã đáo thành công trước!”
“Ha ha ha, mong là được như cát ngôn của đạo hữu.”
Hà Chính Hạo cười lớn, không chờ được mà bay thẳng tới đích đến.
“Tới rồi, chính là nơi này.”
Sau gần nửa ngày, Hà Chính Hạo dừng lại, cả người lao thẳng xuống biển.
Lý Phàm cũng xuống theo. Tới đáy biển sâu, hắn đảo thần thức qua, thu hết cảnh tượng những sơn mạch gập ghềnh được tạo thành từ ba vết đứt gãy vào trong mắt.
“Quả thật cảnh tượng bất phàm, có điểm độc đáo hơn so với núi non trên đất liền.”
Lý Phàm thầm nhủ bụng.