Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 378 - Chương 378. Nơi Đáy Biển Đứt Gãy Ba Lần

Chương 378. Nơi đáy biển đứt gãy ba lần Chương 378. Nơi đáy biển đứt gãy ba lần

Hà Chính Hạo đứng sừng sững phía trên dãy núi ngầm dưới biển rồi nhắm mắt tập trung tư tưởng và suy nghĩ, hình như y đang tìm kiếm và nắm bắt thừ gì đó.

Trên đỉnh đầu của y, “Sơn Xuyên Bách Mạch Trân Đồ” đột nhiên xuất hiện.

Trong chốc lát, dường như có từng đợt chấn động truyền đến từ bên trong sơn mạch liên miên, mơ hồ hình thành một loại cộng hưởng nào đó với trận đồ.

Hà Chính Hạo không ngừng điều chỉnh phương vị để chọn ra vị trí tốt nhất.

Lý Phàm thì im lặng ở một bên đứng xem.

Sau một lúc lâu, hai mắt của Hà Chính Hạo mở bừng ra, lóe lên tinh quang.

“Sơn Xuyên Bách Mạch Trận Đồ” trên đỉnh đầu của y cũng chợt phóng to lên, trong nháy mắt, nó đã lớn chừng trăm dặm.

Trong khi đó, Lý Phàm, vốn có ánh mắt nhạy bén, nhìn thấy hình ảnh sông núi trong trận đồ biến hóa không ngừng, càng ngày càng giống với núi ngầm dưới đáy biển.

Đồng thời, lực chấn động cũng càng lúc càng lớn.

Mãi cho đến khi cảnh sắc trong trận đồ hoàn toàn giống với thực tế bên ngoài, Hà Chính Hạo mới hét lớn một tiếng.

Ngay sau đó, trận đồ bùng lên một chùm sáng trắng chói mắt, rồi dương như đã hoàn toàn dung nhập vào dãy núi ngầm liên miên dưới đáy biển, biến mất không thấy đâu.

Hà Chính Hạo bấm pháp quyết liên tục.

Xung quanh y, núi non mơ hồ có xu hướng biến hóa thành một trận thế nào đó, giống với một đại trận bảo vệ Hà Chính Hạo ở chính giữa.

“Kết hàng trăm hàng ngàn ngọn núi thành đại trận… quả là có năng lực.”

Lý Phàm từng đọc lén “Sơn Xuyên Trận Đồ tường giải” của Hà Chính Hạo, nên cũng không lạ gì việc y có thể nhấc tay giậm chân biến núi non thành đại trận.

“Còn phiền đạo hữu hộ đạo giúp ta.” Hạ Chính Hạo nghiêm túc nói với Lý Phàm một câu.

Sau đó, y thu lại tinh thần, bắt đầu bước vào quá trình kết đan.

Tuy nơi này vắng vẻ, ít có tu sĩ qua lại nhưng Lý Phàm cũng không thả lỏng cảnh giác.

Hắn bay lên phía trên Hà Chính Hạo để vừa quan sát y kết đan, vừa giám sát bốn phía với tư cách là người hộ đạo.

Không có cảnh tượng mênh mông gió cuốn nước bay khắp trời đất giống với lần Trương Hạo Ba kiếp trước, quá trình kết đan của Hà Chính Hạo bắt đầu bằng vẻ yên tĩnh tuyệt đối, không có bất kỳ dị tượng nào được sinh ra, bầu không khí im thin thít.

Nếu không phải mơ hồ nhận ra có thứ gì đó đang nổi lên từ những vết đứt gãy liên miên dưới đáy biển, e rằng đến cả Lý Phàm cũng không tin Hà Chính Hạo đang bế quan kết đan ở đây.

Lý Phàm kiên nhẫn đợi.

Quá trình súc tích lực lượng còn dài hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.

Cả mười ngày trôi qua, lúc này mới có vài biến hoá xuất hiện.

Trong không gian yên tĩnh dưới đáy biển, chợt có tiếng tim đập thình thịch vang lên.

“Ầm ầm!”

Lý Phàm nheo mắt lại, vừa nghe thấy thanh âm, hắn cảm thấy mình nhìn thấy ảo giác.

Ba tầng đứt gãy kéo dài trăm dặm dưới đáy biển này đột nhiên sống lại, như cự thú ngủ say vô số năm dưới đáy biển sâu đột nhiên thức tỉnh, khiến cho hắn có cảm giác nguy hiểm khó thể nào hiểu nổi.

“Thình thịch!”

Tiếng tim đập lại vang lên lần nữa, vừa lớn vừa nhanh.

Báo động trong lòng của Lý Phàm càng thêm dữ dội.

Từ góc nhìn phía trên, Lý Phàm tiếp tục dò xét núi ngầm bên dưới, hắn mơ hồ chứng kiến thấy, theo tiếng tim đập vang lên, sâu trong lòng đất có từng dòng năng lượng màu vàng giống như mạch máu, bắt đầu vận chuyển.

Chúng phun trào trong lòng đất, toả ra lực lượng vô cùng vô tận.

“Địa Mạch chi pháp...”

Lý Phàm phần nào hiểu ra.

Biên giới của “Sơn Xuyên Bách Mạch Trận Đồ” phóng to trăm dặm vốn hoà thành một thể với núi non bên dưới lúc này bộc phát ra hào quang sáng ngời.

Thật giống một dải phân cách màu bạc, chia tách cả dãy núi với phần còn lại của đáy biển.

Tiếng tim tiếp tục đập, vô số lực lượng địa mạch màu vàng tựa như không có biên giới, bắt đầu đổ ập tới từ thềm lục địa phía xa như trăm sông đổ về một biển, bị trận đồ hấp thu toàn bộ.

“Mới chỉ có Địa Mạch chi pháp mà đã có thanh thế như vậy rồi?”

“Bất phàm, quả thật bất phàm.”

“Không hổ là “nam nhân” mà mình coi trọng.”

Lý Phàm không ngừng tán thưởng, càng thêm mong chờ đối với hai pháp còn lại của Hà Chính Hạo.

Lực lượng của địa mạch trào lên liên tục, rốt cuộc cũng dần dần ổn định lại.

Hà Chính Hạo bắt đầu dòm “Sơn Hà chi pháp”.

Lý Phàm phát hiện ra, nước biển xung quanh vốn nên tĩnh lặng nay lại bắt đầu vận động, chảy từ nơi có địa thế cao xuống nơi có địa thế thấp.

Tạo nên một thác nước vô cùng đặc biệt dưới biển ngay tại những vết đứt gãy cao mấy nghìn thước, đi qua thác nước này, thanh thế lẫn tốc độ của dòng chảy lại được gia tốc thêm một lần.

Sau khi chảy qua ba cả ba vết đứt gãy, mạch nước ngầm vốn chảy róc rách, nay đã biến thành một dòng nước sông cuồn cuộn ào ạt, chảy qua và cọ rửa từng ngóc ngách của dãy núi ngầm dưới biển.

So với tiếng tim đập thì âm thanh này lại giống như tiếng hít thở, lên xuống nhấp nhô không ngừng, xuyên suốt dãy núi trập trùng ở nơi đây.

Từng luồng năng lượng xanh lam xen lẫn màu xanh lục bị trận đồ hấp thu.

“Sơn Hà chi pháp...”

Ánh mắt của Lý Phàm sáng bừng lên.

Mặt đất và sông núi phối hợp lẫn nhau, tiếng tim đập và tiếng hít thở quanh quẩn bên tai không dứt, khiến cho người ta có cảm giác ba vết đứt gãy dưới đáy biển dường như “sống lại”, càng lúc càng thêm rõ rệt.

Ánh sáng màu xanh và màu vàng liên tục hiện lên dưới đáy biển đã thu hút sự chú ý của một vài tu sĩ.

Bình Luận (0)
Comment