Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 384 - Chương 384. Mưu Toan Chứng Trường Sinh

Chương 384. Mưu toan chứng Trường Sinh Chương 384. Mưu toan chứng Trường Sinh

Không tìm được cách nào hiệu quả, nên chỉ có thể tạm thời ngừng chiến.

Chỉ có điều, dường như bọn họ còn chưa từ bỏ ý định thăm dò Triều Nguyên tông.

Ngũ Lão hội tập kết lực lượng ở ngã ba châu Cửu Sơn, bày ra tư thế có thể tiến hành xâm chiếm bất cứ lúc nào.

Ở tiền tuyến, đôi bên giương cung bạt kiếm, tình hình chiến sự hết sức căng thẳng.

Còn ở Vạn Tiên Minh, hậu phương an toàn, vấn đề về động cơ của Ngũ Lão hội lại trở thành đề tài mà các tu sĩ thảo luận nhiệt tình.

Dựa theo lẽ thường mà nói, hai bên vừa mới chấm dứt đại chiến không lâu, tử thương vô số tu sĩ.

Khoảng thời gian này lẽ ra phải là thời kỳ hòa bình nghỉ ngơi dưỡng sức mới đúng.

Nhưng Ngũ Lão hội lại tỏ thái độ khác thường, không ngừng khiêu khích.

Mục đích của bọn họ là gì?

Còn nữa, nguyên nhân của trận đại chiến lần trước là vì đại động thiên ngũ hành hiếm có.

Còn nguyên nhân của trận chiến lần này là gì?

Sau khi tất cả mọi người thảo luận và phân tích, đa số đều cho rằng chỉ có hai khả năng:

Một là trong di tích của Triều Nguyên tông thật sự có bảo bối gì đó khiến Ngũ Lão hội không tiếc khai chiến với Vạn Tiên Minh để có thể lấy được nó.

Nguyên nhân thứ hai là những gì xảy ra ở châu Cửu Sơn chỉ là mê trận do Ngũ Lão hội bày ra.

Bọn họ lợi dụng cơ hội di tích hiện thế để làm to chuyện lên, hấp dẫn lực chú ý của Vạn Tiên Minh.

Mục tiêu thật sự là một thứ khác.

Nhưng mặc kệ xuất phát từ mục đích gì thì cũng có thể xác định chắc chắn rằng Ngũ Lão hội không có ý tốt.

Đối với những tu sĩ Luyện Khí, Trúc Cơ chiếm số lượng khổng lồ, những chuyện như chiến tranh ngoài tầm với của bọn họ quá xa rồi.

Dù sao thì mấy trận chiến có quy mô lớn như ở châu Thiên Vận lần trước cũng không tới lượt bọn họ ra chiến trường.

Song, lợi ích mà chiến tranh mang lại, tỉ dụ như công pháp giảm giá lại là lợi ích thật.

Vì vậy, hầu hết mọi người một nửa thì căng thẳng, nửa còn lại thì luôn trong tâm lý mong đợi, thời khắc nào cũng chú ý tới xu hướng của sự kiện.

“Triều Nguyên tông...”

Lúc này, thế cục bên biển Tùng Vân vẫn còn chưa phát triển đến mức cần người tu sửa trận pháp xuất trận tuần tra.

Lý Phàm vẫn ở trong Thiên Huyền Kính tra xét và sưu tâm tin tức mới.

“Từ trong miệng của những tu sĩ đã thành công thăm dò di tích Triều Nguyên tông mà vẫn an toàn trở về, có thể thấy đây có vẻ như chỉ là một di tích bình thường mà thôi, ngoài quy mô có hơi lớn ra thì không có gì đặc biệt.”

“Chỉ có một điều kỳ lạ là di tích này vô cùng sạch sẽ, căn bản không giống với di tích đã tồn tại hàng ngàn năm.”

“Không có dấu vết của những trận chém giết, cũng không có di hài của những tu sĩ đã chết.”

“Đến nỗi, đại đa số cấm chế trong di tích đều đang ở trạng thái chưa được khởi động.”

“Dường như chỉ trong một cái chớp mắt, tất cả tu sĩ của Triều Nguyên tông đều biến mất, còn tông môn thì xuyên qua thời gian ngàn năm giáng lâm xuống thời nay.”

“Nghe nói mấy tu sĩ Hóa Thân của Vạn Tiên Minh đã từng tiến vào bên trong thăm dò. Nhưng tiếc là không tra được cái gì ra trò.”

“Ừm, có chút thú vị đây...”

Lý Phàm chớp chớp mắt.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra Nguyên Triều tông này có chỗ kỳ lạ.

Chỉ là, nếu ngay cả tu sĩ Hóa Thần cũng không thể dò xét rõ ràng thì nhất định vô cùng nguy hiểm.

“Hy vọng là có kết quả trước khi mình dùng “Hoàn Chân” trong kiếp này. Để kiếp sau mình còn chiếm được tiên cơ.”

Ngay khi Lý Phàm im lặng đợi bước phát triển tiếp theo.

Thì phía phân thân bên kia chợt nhận được tin nhắn vô cùng lo lắng của Tiêu Tu Viễn.

Thì ra, rốt cuộc y chờ không nổi nữa, muốn tổ chức buổi đấu giá đầu tiên của Tiểu Dược Vương đỉnh.

“Bày bố lâu như vậy, tiền nên xài đều xài hết cả. Mắt thấy lại sắp đánh nhau, thật sự chờ không được nữa!”

Tiêu Tu Viễn kể khổ nói.

“Tuy hiện tại vốn của tu sĩ không còn dư dả mấy, nhưng cũng tốt hơn việc lỗ vốn tận mấy năm liền.”

“Ta đã đầu tư quá nhiều cho việc tuyên truyền Tiểu Dược Vương đỉnh ở giai đoạn đầu rồi. Nếu kéo dài thì sẽ không thu hồi vốn được nữa.”

Việc không thể thu hồi vốn thì chưa chắc, nhưng Lý Phàm lại đồng ý với quyết định này.

Bởi vì nếu không sang tay mà đợi đến khi Dược Vương Chân đỉnh xuất thế thì những tiểu đỉnh này không những có giá trị liên thành, mà còn đồng nghĩa với phiền phức lớn.

Đến lúc đó, e rằng ngay cả Tiêu Tu Viễn cũng không còn “hiền lành” như thế nữa.

“Ta định chọn Thiên Hoa châu làm địa điểm tổ chức hội đấu giá đầu tiên. Nó nằm trong nội địa của Vạn Tiên Minh, tiếp giáp tám châu, bao gồm cả châu Thiên Vũ. Tu sĩ trong châu đa phần giàu có hơn những tu sĩ ở nơi khác nhiều.

“Đạo hữu có muốn đến chơi không?”

Tiêu Tu Viễn vẫn khá xem trọng người đề xuất ý tưởng kinh doanh này.

Vì vậy, y mới chủ động mời Lý Phàm.

Lý Phàm lại mỉm cười từ chối: “Cảnh tượng náo nhiệt như vậy, một tu sĩ Trúc Cơ nhỏ nhỏ như ta không cần tới để góp vui làm gì.”

“Chúc đạo hữu mã đáo thành công, lan tỏa danh khí của Tiểu Dược Vương đỉnh.”

Tuy cảm thấy hơi tiếc nuối nhưng Tiêu Tu Viễn cũng không tiện ép người ta.

“Đúng rồi, chẳng biết Tiêu đạo hữu có suy nghĩ gì về những hành động dị thường gần đây của Ngũ Lão hội không?”

“Ngũ Lão hội?” Mới đầu, Tiêu Tu Viễn sửng sốt, sau đó nghiêng đầu ngây người một hồi, hình như đang dò la tin tức.

Bình Luận (0)
Comment