Một lát sau, y mới trả lời: “Theo suy đoán của cá nhân ta, lần này Ngũ Lão hội sẽ mượn cơ hội để thăm dò Vạn Tiên Minh.”
“Thăm dò? Xin chỉ giáo cho?” Lý Phàm hứng thú hỏi.
Tiêu Tu Viễn hạ giọng: “Mấy lời này chúng ta lén nói với nhau là được, xin đạo hữu chớ truyền ra ngoài.”
“Ta có một tin tức bí mật, có một vị Hợp Đạo tiên tôn nào đó trong Vạn Tiên Minh muốn nghịch thiên địa chi lý để chứng trường sinh.”
“Vị tiên tôn này có quan hệ rất tốt với các cường giả Hợp Đạo khác, nghe nói, ông ta mời không ít người giúp đỡ, không biết bọn họ đã đi đâu.”
“Ta đoán có lẽ Ngũ Lão hội đã nghe được tiếng gió nên muốn tạo ra chút áp lực để thăm dò xem tình báo có thật hay không.”
“Biến cố ở châu Cửu Sơn chỉ là món khai vị mà thôi, nếu không ngoài dự đoán thì món chính vẫn còn ở phía sau.”
Thoạt tiên, Lý Phàm còn tưởng rằng vị cường giả Hợp Đạo mà Tiêu Tu Viễn nói là Lam Vũ tiên tôn ở châu Nguyên Đạo.
Nhưng khi nghe miêu tả thì đây rõ ràng không hợp với Lam Vũ.
“Còn có người khác cũng muốn tiến vào Trường Sinh cảnh sao?” Lý Phàm nói thầm trong bụng.
Cũng từ đó, một mối nghi ngờ sinh ra trong lòng hắn.
“Vị tiên tôn này muốn đột phá, vậy mà còn mời bằng hữu đến trợ trận? Chẳng lẽ là…” Lý Phàm không nói hết, nhưng ý của hắn đã rất rõ ràng.
Tiêu Tu Viễn cười nói: “Đạo hữu suy nghĩ như thế cũng rất bình thường. Dù sao chúng ta cũng là tu sĩ, muốn tấn thăng từ Trúc Cơ cảnh đến Hợp Đạo kỳ thì cần phải cướp trời đoạt đất, tranh giành tài nguyên. Theo một nghĩa nào đó, tất cả các tu sĩ đều là đối thủ cạnh tranh tiềm tàng của nhau.”
“Tuy nhiên…”
Giọng điệu của Tiêu Tu Viễn đột nhiên có thêm ý sâu xa: “Trường Sinh cảnh thì lại khác.”
“Muốn chứng được Trường Sinh thì cần phải đi ngược lại nguyên lý của thiên địa.”
“Nguyên lý của thiên địa, đạo trời chính là lẽ phải.”
“Đi ngược lại thiên địa chi lý chính là con đường của tu sĩ.”
“Lấy đạo của tu sĩ thay cho đạo của thiên địa, từ đó chứng Trường Sinh.”
“Tu sĩ có thể tu hành đến Hợp Đạo đỉnh phong, dòm ngó được Trường Sinh, ai nấy đều có một “đạo” chỉ của riêng mình.”
“Bởi vì, trước khi đạt đến cảnh giới này, bọn họ cũng đã tiêu diệt tất cả những đối thủ có khả năng cạnh tranh rồi.”
Với giọng điệu bình tĩnh, Tiêu Tu Viễn mô tả về con đường tấn chức đầy tanh máu của tu sĩ.
“Các tu sĩ Hợp Đạo, đạo khác nhau, nên cũng sẽ không có gút mắt về ích lợi.”
“Quan sát quá trình tu sĩ Hợp Đạo kỳ khác nghịch thiên địa chi lý, dù thành công hay thất bại thì đều mang lại ích lợi cho chính mình.”
“Vì vậy, bọn họ mới chịu đồng ý trợ trận.”
Khuôn mặt ngăm đen của Tiêu Tu Viễn hiện ra nét trào phúng: “Nếu không, muốn mời một số lượng lớn các tu sĩ cấp bậc Hợp Đạo, chắc chắn phải bỏ ra rất nhiều vốn gốc.”
Lý Phàm cẩn thận suy ngẫm về lời nói của Tiêu Tu Viễn, sau một lúc lâu, hắn dường như đã hiểu ra một chút.
Muốn tấn chức từ Luyện Khí đến Hợp Đạo thì phải cần vật môi giới, theo thứ tự là linh, kỳ, pháp, tinh, tủy, phách.
Theo cảnh giới của tu sĩ dần tăng lên, muốn tấn chức thì phải gánh chịu áp chế càng lúc càng lớn từ thiên địa.
Ban đầu, lúc mới tu hành, lực áp chế của thiên địa vẫn còn không quá mạnh nên gần như có thể bỏ qua.
Mâu thuẫn chủ yếu thể hiện ở sự cạnh tranh giữa tu sĩ với tu sĩ.
Nhưng sau khi tu vi đi vào Hợp Đạo kỳ, không những cần phải cướp đoạt cơ hội tế thiên địa chi phách với những tu sĩ khác, mà còn phải tranh đấu với chính thiên địa chi phách đó nữa.
Cục diện cũng biến đổi theo.
Cuối cùng, khi bước vào Trường Sinh cảnh.
Mâu thuẫn giữa các tu sĩ đã nhỏ bé đến mức có thể xem như không có.
Trái lại, tình thế biến thành cuộc chiến giữa tu sĩ và thiên địa.
…
Tuy rằng Lý Phàm còn cách cảnh giới Hợp Đạo, Trường Sinh rất xa nhưng dù sao đây cũng là điểm cuối của tu tiên giới.
Điều này có tác dụng dẫn dắt rất lớn đối với con đường tu hành trong tương lai của Lý Phàm.
Giá trị của lời nói lần này không dưới mười vạn điểm cống hiến.
Lý Phàm lại suy ngẫm một lúc, không nhịn được đặt ra nghi vấn đã chôn sâu trong lòng từ rất lâu: “Không biết Tiêu đạo hữu đã đạt đến cảnh giới nào mà lại có thể tường tận những bí ẩn của Hợp Đạo, Trường Sinh đến vậy?”
Tiêu Tu Viễn không trả lời.
Mà chỉ nở nụ cười, nói một câu: “Nếu có duyên, ngày sau đạo hữu sẽ biết.”
Lý Phàm gật đầu, không hỏi nữa.
Sau khi kết thúc liên lạc, Lý Phàm bắt đầu tự hỏi về tin tức tình báo mà Tiêu Tu Viễn cung cấp.
“Có lẽ Vạn Tiên Minh sẽ xuất hiện một vị Trường Sinh thiên tôn mới, vì vậy dẫn đến cục diện bị Ngũ Lão hội thăm dò như hiện nay.”
“Đây là chuyện chưa từng xảy ra trong kiếp trước.”
“Không lẽ là biến số do đại chiến châu Thiên Vận gây nên?”
“Cũng đúng, rốt cuộc trận chiến này cũng liên lụy quá rộng. Mới đoạn thời gian trước thôi, đã có hơn mười cường giả Hợp Đạo kỳ lao vào chém giết lẫn nhau.”
“Giữa sống và chết, hiểu ra được gì đó cũng là lẽ đương nhiên.”
“Dựa trên phán đoán của Tiêu Tu Viễn, vì để thử tính xác thực của tình báo, chắc chắn tiếp theo Ngũ Lão hội sẽ áp dụng thủ đoạn kịch liệt hơn.”
“Còn mục đích thì chắc là muốn ép tu sĩ Hợp Đạo phải hiện thân.”
“Xem ra, tổng số lượng tu sĩ Hợp Đạo của cả hai bên cũng không quá nhiều.”
“Ít nhất là khi một vài tu sĩ Hợp Đạo biến mất đột ngột thì bên ngoài cũng có thể nhìn ra rõ ràng.”
“Ừm… bình yên trước bão táp, vẫn nên giữ mình thì hơn, không cần đi ra ngoài.” Lý Phàm âm thầm suy nghĩ, tự nhủ.