Trong Vạn Tiên Minh quả thật có một vị tu sĩ Hợp Đạo muốn “nghịch thiên địa chi lý”, thành tựu Trường Sinh!
Thậm chí, Ngũ Lão hội bói toán thôi diễn nhiều lần vẫn ra kết quả này .
Ngay lập tức, Ngũ Lão hội nóng nảy.
Khó trách Vạn tiên Minh lại nén giận. So với một vị Trường Sinh thiên tôn mới, đừng nói tới chút mặt mũi, cho dù mất đi mấy châu, Vạn tiên Minh cũng vẫn chấp nhận được.
Chỉ cần chờ hắn tấn chức thành công, những thứ mất đi ấy sẽ ngay lập tức trở về lần nữa.
Không được, nhất định phải ngăn cản!
Vì thế, Ngũ Lão hội lập tức tuyên chiến ngay.
Đồng thời, đội ngũ do chín vị tu sĩ Hợp Đạo tạo thành, dựa vào tin tức Tử Khuynh tiên tôn cung cấp, chạy tới châu Thiên Vũ, thực hiện nhiệm vụ phá hoại lần tấn thăng này.
Nhưng bọn họ lại không ngờ rằng hết thảy chỉ là một cái bẫy.
...
Lý Phàm nhìn bản thông báo có phần vênh váo tự đắc này của Vạn Tiên Minh với vẻ mặt khó hiểu, đọc đi đọc lại nhiều lần.
Cuối cùng, hắn mới thở dài một hơi:
“Không đứng ở độ cao đó thì không có cách nào hiểu rõ toàn cảnh mọi chuyện.”
“Muốn biết đến cùng xảy ra chuyện gì có lẽ chỉ chờ mọi chuyện kết thúc rồi ngẫm lại thì may ra mới hiểu được đôi chút.”
Dù có như thế nào, chung quy, kế hoạch của Vạn Tiên Minh cũng đã thành công.
Không chỉ tru sát không biết bao nhiêu tu sĩ Hợp Đạo của Ngũ Lão hội mà còn thành công bắt được tên gián điệp Tử Khung tiên tôn.
Có thể nói là hung hăng xả được cơn giận.
Mà bên phía Ngũ Lão hội, bọn họ cũng chỉ có thể cắn răng chấp nhận hiện thực đẫm máu này.
Trận đại chiến châu Thiên Vận, trận phục kích châu Thiên Vũ.
Hai bên đều thua một trận, đều tổn thất cường giả Hợp Đạo, cần thời gian để từ từ khôi phục.
Trong tình cảnh mà cả Vạn Tiên Minh lẫn Ngũ Lão hội đều bị tổn thất, có thể đoán được là một khoảng thời gian hoà bình kéo dài sắp đến.
Đối với đại đa số tu sĩ, đây quả thực là một chuyện tốt.
Khói mù của cuộc chiến dần tan biến, hội đấu giá Tiểu Dược Vương đỉnh do Tiêu Tu Viễn tổ chức cuối cùng cũng được tổ chức vào năm định neo thứ 23.
Lý Phàm không tham gia cuộc vui.
Nhưng mà nghe nói kết quả cũng khá ổn.
Tổng cộng có bốn chiếc đỉnh nhỏ được bán ra trong đợt đầu tiên.
Về cơ bản, mỗi chiếc đỉnh nhỏ được bán ra chỉ với giá khoảng mấy vạn điểm cống hiến.
Rõ ràng, mọi người vẫn còn nghi ngờ về việc liệu ngôi sao băng rơi xuống từ trên trời kia có thật là Dược Vương đỉnh hay không.
Ngay cả khi Tiêu Tu Viễn làm theo kế sách của Lý Phàm, đánh bóng khắp nơi, nhưng hiệu quả vẫn cực kỳ nhỏ.
Ít có tu sĩ nào sẵn sàng bỏ ra một số điểm cống hiến kếch xù để cược vào một tương lai giàu có nhưng mờ mịt như vậy.
Chưa nhìn thấy thỏ chưa thả chim ưng, đó mới là cách xử sự của đa số tu sĩ thời nay.
Ra quân bất lợi nhưng Tiêu Tu Viễn vẫn không uể oải.
Một mặt là do trong tay y vẫn còn rất nhiều hàng tồn.
Mặt khác đó là vì nếu lần tiếp theo cũng sẽ bán tiểu đỉnh với giá này thì y cũng không lỗ chút nào.
“Ta làm ăn buôn bán, không tham. Chỉ cần có lời là được rồi.”
Tiêu Tu Viễn nói nguyên văn như thế.
Tất nhiên, Lý Phàm nghe xong thì chỉ cười ha ha chứ không đưa ra ý kiến gì.
Sau đó, sự chú ý của hắn trở về với phía bên bản tôn.
Hơn chục năm nay, những người ở trên hoang đảo yên bình xa xôi cũng đã lần lượt trưởng thành.
Dần dà, có người không chịu nổi cảnh như vậy được nữa.
Đặc biệt là Tô tiểu muội, thỉnh thoảng nàng lại lén đi dạo một mình.
Song, sự biến mất không thể giải thích của Diệp Phi Băng vẫn để lại một bóng ma luôn đè nặng trong lòng bọn họ.
Cũng khiến cho bọn họ không dám đi quá xa khỏi hoang đảo, sợ lại bị đám tu sĩ Vạn Tiên Minh phát hiện mà gặp phải bất trắc.
Lý Phàm nhìn qua mấy tu sĩ này.
Tô tiểu muội, Tiêu Hằng, Trương Hạo Ba, tất cả đều đã Trúc Cơ viên mãn.
Nhưng có vẻ như vẫn còn một khoảng cách nữa mới có thể đột phá Kim Đan.
Chị em nhà họ Ân có tư chất không tốt lắm, chỉ mới là Luyện Khí viên mãn, còn chưa thể lên được Trúc Cơ.
Còn Tô Trường Ngọc thì lại có tốc độ tu hành chậm nhất.
Khó khăn lắm y mới có thể đến trình độ Luyện Khí trung kỳ.
Nhưng tâm thái của y vẫn luôn cực kỳ vững vàng, không kiêu ngạo không nóng nảy.
Còn về phần Diệp Phi Bằng đang hôn mê…
Lý Phàm không thể nhìn thấu được.
Trong mấy năm qua, ngoài việc hấp thu tất cả năng lượng từ những cơn bão ra, tiểu mập mạp vẫn luôn ở trong trạng thái vô thức, được biển Tùng Vân cuốn đi khắp ngóc ngách, gần như đã đi một vòng cả vùng biển này rồi.
Trong quá trình này, cường độ khí tức tản ra từ trên người Diệp Phi Bằng cũng không ngừng mạnh lên.
Về lý thuyết thì y đã sớm thoát khỏi giới hạn Trúc Cơ.
Lý Phàm đồ rằng, nếu y bộc phát toàn bộ lực lượng trên người thì đến cả tu sĩ Kim Đan bình thường chắc hẳn cũng không phải đối thủ của y.
Dường như biển Tùng Vân đang dùng cách thức độc đáo này để “nuôi nấng” Diệp Phi Bằng.
Khiến cho sự tăng trưởng về “lượng” đạt đến mức độ có thể bỏ qua sự chênh lệch giữa Trúc Cơ và Kim Đan.
Mà hư ảnh cự thú thỉnh thoảng xuất hiện sau lưng Diệp Phi Bằng cũng đã trở nên ngày càng sinh động và rõ nét hơn.
Nó liên tục bơi lội vòng quanh hắn, đôi khi còn gầm lên một tiếng thật dài.
Như thể sẽ sống lại bất cứ lúc nào vậy.
Lý Phàm đột nhiên có một linh cảm.