Không còn bao lâu nữa Diệp Phi Bằng sẽ thức tỉnh.
Cứ như vậy, thời gian chậm rãi trôi qua.
Trong nháy mắt, đã đến năm năm định neo thứ 24
Vào ngày này, Lý Phàm đang bế quan thì đột nhiên nhận được nhắc nhở từ Thiên Huyền Kính.
Trong “Cùng Ngồi Luận Đạo”, cuối cùng thì Chương Thiên Mạch đã phải thất bại đầu tiên!
“Chẳng lẽ cái tên “Ta Vô Địch” kia đã lĩnh ngộ ra phương pháp đánh bại kẻ địch rồi?”
Lý Phàm mở “Cùng Ngồi Luận Đạo” ra, kết quả khiến hắn cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Người đánh bại Chương Thiên Mạch không phải “Ta Vô Địch”, mà là một người khác.
Đó là một tu sĩ tên “Chung Thần Thông”.
Hơn nữa, vị Chung Thần Thông này không phải được tạo nên từ hình mẫu giả thuyết bịa đặt, mà là tu sĩ có thật trong Huyền Hoàng giới.
“Chung Thần Thông…”
Lý Phàm chỉ cảm thấy không thể tin nổi.
Hắn biết quá rõ bản lĩnh của Chương sư huynh.
Trong trạng thái tử đan, y đánh chết tu sĩ Kim Đan cũng chỉ là chuyện nhẹ nhàng thoải mái như giết gà mổ trâu mà thôi.
Thế nhưng Chung Thần Thông này chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ thôi, làm sao y có thể đánh bại được Chương Thiên Mạch cơ chứ?
Mang theo nghi vấn này, Lý Phàm xem lại trận chiến ban nãy.
Trong không gian hư vô, Chương sư huynh đang khoanh tay đứng yên với sắc mặt lạnh lùng.
Cách đó không xa là một vị lão giả râu tóc bạc phơ mặc đạo bào đang mỉm cười nhìn y.
“Xin tiểu hữu chỉ giáo!”
Chung Thần Thông vừa mới nói xong lời khách sáo thì đột ngột thay đổi sắc mặt.
Ngón tay phải của lão giơ lên, lập tức, vô số tia sáng xanh chợt xuất hiện trên đỉnh đầu của Chương sư huynh.
Từng tia sáng như những thanh kiếm vô cùng sắc bén, không ngừng bay về phía Chương Thiên Mạch.
Chương sư huynh lạnh lùng hừ một tiếng, Tử Tiêu Thần Lôi xuất hiện bên cạnh, đâm mạnh về phía những tia sáng xanh đang không ngừng bay đến kia.
Ánh sáng xanh tím giao nhau, hủy diệt lẫn nhau rồi biến thành hư vô.
Chung Thần Thông bèn giơ ngón tay lên lần nữa.
Lam, tím, đỏ, hồng…
Trong chốc lát, vầng sáng bảy màu hiện lên, không ngừng phóng ra tia sáng nối thành một dòng sông dài bất tận.
Những tia sáng như dòng nước chảy xiết, thế công tựa như sẽ không bao giờ dừng lại.
Mật độ dày đặc như thế này khiến cho Chương Thiên Mạch khó khăn lắm mới có thể chống đỡ nổi.
Điều kinh hãi nhất là thứ ánh sáng bảy màu này không biết là thần thông hay là pháp bảo mà cứ như dùng mãi không tiêu hao, kể từ lúc phát động đến nay vẫn không có vẻ gì suy yếu.
Thậm chí mức độ bùng nổ của ánh sáng lại còn càng ngày càng dày đặc.
Dần dần, những vết thương cũng bắt đầu xuất hiện trên người Chương sư huynh.
Tuy rằng những vết thương đó sẽ nhanh chóng tự động khép lại.
Nhưng y vẫn trông vô cùng chật vật.
Trái lại, Chung Thần Thông bên kia, từ đầu đến cuối, lão ta vẫn cứ ung dung thoải mái đứng đó.
“Thần quang bảy màu này quả thực không thể coi thường được.”
“Chẳng lẽ Chung Thần Thông dựa vào thứ này để đánh bại Chương sư huynh?”
Lý Phàm vừa xem trận chiến vừa thầm phân tích.
“Không đúng. Tuy thần quang bảy màu này có lực sát thương khủng khiếp nhưng cũng chỉ so với tu sĩ cùng cảnh giới mà thôi. Chỉ cần Chương sư huynh tiến vào hình thái tử đan thì chúng nó không thể nào phá vỡ được phòng ngự của y.”
Đột nhiên, dường như Lý Phàm đã hiểu ra gì đó, thu lại biểu cảm nghi hoặc trên mặt.
“Thì ra là vậy…”
Hắn nhìn chằm chằm vào Chương Thiên Mạch trong trận đấu.
Hết vết thương này đến vết thương khác liên tục nở rộ như hoa trên người y.
Nhưng trong nháy mắt đã được chữa lành nhờ lực lượng ẩn chứa trong cơ thể của Chương sư huynh.
Trận đấu vẫn tiếp diễn, quá trình này cũng cứ lặp đi lặp lại không ngừng.
Như thể sẽ không bao giờ kết thúc.
Tuy nhiên…
Lực lượng của tu sĩ Trúc Cơ cũng có hạn.
Tuy rằng tổng lượng linh khí trong cơ thể của Chương sư huynh vốn vượt xa những tu sĩ Trúc Cơ bình thường nhưng còn lâu mới đạt đến mức độ vô hạn.
Khi trận chiến kéo dài một ngày, hai ngày, ba ngày.
Lực lượng trong cơ thể của y đã bắt đầu cạn kiệt.
Vì thế, Chương Thiên Mạch phải điều động những lực lượng được dự trữ trong tử đan.
Lúc trước, khi tu luyện “kiếp thân”, Lý Phàm cũng đã đoán rằng tử đan trong cơ thể của Chương Thiên Mạch hẳn chính là phương pháp mà Tử Tiêu tông dù để áp chế tu vi của y.
Đến bây giờ, xem ra sự thật đúng là như vậy rồi.
“Nhưng mà…“
Lý Phàm chau mày.
“Chẳng lẽ Chương sư huynh không thể chủ động kích hoạt trạng thái Tử Đan?”
Nghĩ lại trước kia, thân thể của Chương Thiên Mạch bị hủy hoại hoàn toàn rồi sau đó mới lại xuất hiện từ trong tử đan, Lý Phàm thần suy đoán:
“Hay là phải phá rồi lại lập thì mới có thể kích hoạt trạng thái đặc biệt này?”
Quá trình chiến đấu tiếp theo đã xác thực suy đoán của Lý Phàm là đúng.
Thần quang bảy màu của Chung Thần Thông liên tục tấn công thêm hai mươi mấy ngày.
Đến lúc này, năng lượng dự trữ trong tử đan của Chương Thiên Mạch cuối cùng cũng bị tiêu hao hết.
Sau khi Chương Thiên Mạch bị hàng ngàn hàng vạn ánh sáng bảy màu phân giải, hiện tượng tử đan trùng sinh đã không xuất hiện nữa.
“Đã bêu xấu rồi!”
Nụ cười nhẹ lại xuất hiện trên mặt lão đạo sĩ.
Lão gật đầu về phía nơi xương cốt không còn kia, cơ thể của lão cũng dần mờ nhạt rồi biến mất.
“Thì ra giải quyết bằng cách này, thật là…”
Lý Phàm cảm thấy hơi cạn lời.
Không ngờ rằng Chương Thiên Mạch lại bị kiệt sức mà chết.
Đúng vậy, không thể đánh bại Chương sư huynh trong trạng thái tử đan với tu vi Trúc Cơ được, vậy thì chỉ cần làm cho y không thể kích hoạt trạng thái tử đan là được.
Nghĩ lại thì nguyên lý rất đơn giản.