Chương Thiên Mạch - chết.
Lý Phàm đoạt chiến thắng trong hiểm nguy.
Không còn Chương Thiên Mạch ngăn trở, thế nhưng, khi Lý Phàm còn chưa kịp thăm dò những khu vực lân cận thì một chấn động quen thuộc đã tràn tới.
Thời gian có thể hoạt động trong Vẫn Tiên cảnh đã hết.
“Xem ra, cho dù sử dụng huyễn linh Lam Viêm thì mình vẫn không thể tránh khỏi hạn chế về thời gian của Vẫn Tiên cảnh.”
Nghĩ vậy, Lý Phàm đành phải quay trở về thế giới hiện thực.
Sau khi thu huyễn linh Lam Viêm vào, Lý Phàm cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, hơn ba mươi ngày chiến đấu trong cường độ cao là một thách thức về mặt tâm lý thật sự cho hắn.
“May là lần này có thu hoạch phong phú.”
“Cuối cùng cũng giải quyết được Chương Thiên Mạch, liệu lần sau vào Vẫn Tiên cảnh, có lẽ mình sẽ không bị chặn ở Ninh Viễn thành nữa chăng?”
“Với lại…”
Vẻ mặt của Lý Phàm trở nên vi diệu, hắn kiểm tra bộ kinh văn vừa xuất hiện trong đầu mình.
Đây có lẽ là phần thưởng đến từ việc chém giết Chương Thiên Mạch.
Tuy đây không phải “Tử Tiêu Ngự Lôi Chân Quyết” hoàn chỉnh nhưng vẫn cực kỳ hữu dụng với Lý Phàm, nó giúp bù đắp một khuyết điểm của hắn.
“Tử Tiêu Thần Lôi Độn” cũng như Tử Tiêu Quan Hồn Thuật, đây cũng là một bí pháp đi kèm với Tử Tiêu Ngự Lôi Chân Quyết.
“Ý cưỡi mây tím, thân thể như tia sấm…”
“Độn pháp tốt!”
Sau khi nghiên cứu bí pháp “Tử Tiêu Thần Lôi Độn” này, ánh mắt của Lý Phàm loé lên một tia vui mừng.
Sau đó, hắn lại cảm thấy hơi tiếc nuối: “Đáng tiếc là không có chân ý của Tử Tiêu Thần Lôi Chân Quyết phối hợp, tốc độ của độn pháp bị giảm khá nhiều.”
“Nếu chỉ sử dụng đơn độc thì chỉ có thể phát huy được phân nửa khả năng. Dù vậy, nó vẫn tốt hơn những bản độn pháp được bày bán trong Thiên Huyền Kính rất nhiều.”
Thu được bí thuật sau khi đánh bại Chương Thiên Mạch quả thực là niềm vui ngoài ý muốn. Theo lẽ thường, giết chết tu sĩ trong Vẫn Tiên cảnh sẽ không có thu hoạch gì mới đúng.
Nếu không thì thám hiểm Vẫn Tiên cảnh sẽ trở nên đơn giản nhiều rồi, trực tiếp vây sát bọn họ là được.
Bình thường, nếu xuất hiện tình huống này thì chắc là liên quan đến chấp niệm của nhân vật vừa bị đánh bại.
“Độc Cô Cầu Bại Chương Thiên Mạch?”
Lý Phàm bất giác nghĩ vậy.
“Nhưng nếu không nhờ huyễn linh Lam Viêm chi pháp giúp mình kéo dài thời gian ở lại Vẫn Tiên cảnh thì muốn tiêu hao chết Chương sư huynh gần như là điều không thể thực hiện được.”
Tiến vào trạng thái lý trí tuyệt đối của huyễn linh Lam Viêm có thể kéo dài thời gian hạn chế của Vẫn Tiên cảnh, đây là ý tưởng được gợi ý từ Trần Anh của Dược đường.
Vì muốn nâng cao hiệu quả khám phá Vẫn Tiên cảnh, Trần Anh dùng lam huyết san hô luyện chế Băng ý tuyệt tình đan.
Dùng lam huyết san hô bị nhiễm khí tức băng lãnh của huyễn linh Lam Viêm để luyện tuyệt tình đan thì dược lực lại tốt hơn nhiều.
Dựa vào đó, Lý Phàm đoán rằng nếu kích hoạt trạng thái đặc biệt của huyễn linh Lam Viêm thì hiệu quả thu được rất có thể sẽ sánh ngang hoặc thậm chí vượt trội hơn cả Băng ý tuyệt tình đan.
Lần thử nghiệm này đã chứng thực suy đoán của Lý Phàm là hoàn toàn chính xác.
Sở dĩ trong những lần thám hiểm Vẫn Tiên cảnh trước kia, hắn vẫn không dùng huyễn linh Lam Viêm là do vẫn còn hơi e ngại.
Sau trăm năm khổ luyện, “Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú” đã trở thành một loại bản năng như hô hấp của Lý Phàm vậy.
Mặc dù không mang lại đột phá thực chất nào, nhưng nó giúp cho Lý Phàm có trình độ hiểu biết về “trạng thái tâm linh” của bản thân vượt xa bất kỳ người nào khác.
Lần vào Vẫn Tiên cảnh này, Lý Phàm liên tục duy trì trạng thái đặc biệt đó gần ba mươi ngày.
Sau khi rời khỏi, trừ cảm giác mệt mỏi, Lý Phàm còn nhạy cảm phát hiện ra loại băng hàn kia đã bắt đầu len lỏi và “ăn mòn” bản thân mình.
Từ sau khi gặp được Thiên Y và biết đến tồn tại của “nó” châu Nguyên Đạo, Lý Phàm vẫn luôn cực kỳ cảnh giác với lực lượng siêu cấp ở thế giới này, kể cả là huyễn linh Lam Viêm do chính bản thân quan tưởng ra thì cũng như vậy.
Không giống với những loại công pháp khác, bản nâng cấp của “Minh Linh Huyễn Công” là “Ý Linh Huyễn Công” thuộc về thể loại công pháp triệu hồi.
Thứ sức mạnh làm cho tâm trí trở nên lạnh lẽo đó không sinh ra từ công pháp, mà đến từ huyễn linh được sinh ra nhờ quan tưởng này.
Chúng khác hẳn về bản chất.
Nói không chừng, huyễn linh Lam Viêm này thực sự có bản thể ở trong thế giới hiện thực.
Nên đương nhiên, Lý Phàm không thể hoàn toàn tin tưởng vào nó được.
Lực lượng siêu hình luôn mang theo tác dụng phụ tương ứng, đây là đạo lý hiển nhiên rồi.
Thỉnh thoảng sử dụng thì có thể xem như át chủ bài, còn có thể dựa vào Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú để hóa giải tác dụng phụ.
Nhưng nếu không biết tiết chế mà lạm dụng thì…
Rất có thể sẽ bị chúng ảnh hưởng đến tâm trí trong vô thức.
Lần cảm ứng được sự “ăn mòn” kỳ lạ này là minh chứng tốt nhất.
Hơn nữa, tuy huyễn linh Lam Viêm này có thể tăng thêm thời gian quy định của Vẫn Tiên cảnh nhưng nó có một khuyết điểm rất rõ.
Vẫn Tiên cảnh là thế giới hình thành từ ý thức.
Trong mắt tu sĩ trong Vẫn Tiên cảnh, phương pháp nén sóng ý thức đến cực thấp như thế này quả thật rất đáng sợ. Bằng chứng là Chương Thiên Mạch vừa nhìn là đã phát hiện ra Lý Phàm và lập tức đề phòng.
Thế nên, trạng thái này chỉ phù hợp khi đã vạch ra phương án rõ ràng chứ không thể sử dụng trong thám hiểm thông thường được.
May mắn là có sự trợ giúp của huyễn linh Lam Viêm, cuối cùng thì Lý Phàm cũng đã giải quyết được con hổ chặn đường Chương Thiên Mạch này.