Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 392 - Chương 392. Nguy Cơ Tiềm Tàng Từ Lam Viêm

Chương 392. Nguy cơ tiềm tàng từ Lam Viêm Chương 392. Nguy cơ tiềm tàng từ Lam Viêm

Không bị ngáng chân tại Ninh Viễn thành nữa, Lý Phàm vô cùng mong đợi lần vào Vẫn Tiên cảnh sau này.

Suy cho cùng, Vẫn Tiên cảnh rộng lớn hơn cả Huyền Hoàng Giới, nếu phải dậm chân tại chỗ mà không thể tiếp tục nghiên sự huyền diệu của nó thì quả là điều đáng tiếc.

Giải quyết được một việc luôn đè nặng trong lòng, Lý Phàm cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.

Xóa hết mọi vết tích nơi bế quan dưới biển, Lý Phàm định quay về Vạn Tiên đảo thì lại nhận được tin triệu hồi của Trương Chí Lương, y muốn Lý Phàm đến Sách Trận đường một chuyến.

Suy nghĩ một lúc, Lý Phàm cũng không định trễ hẹn.

Sau khi biến đổi “Liên Hận Chi” trong đan điền thành “Thất Ngâm Linh Lung Tâm”, hắn bèn đi đến Sách Trận đường ngay.

Bước vào trong tòa kiến trúc kim loại sừng sững kia, vì đã quá quen thuộc, Lý Phàm đi thẳng một mạch đến nơi ở của Trương Chí Lương.

Dáng người của ông ta vẫn sừng sững đứng đó, không khác gì trước kia.

Thế nhưng, khi đối mặt với Trương Chí Lương, Lý Phàm lại liên tục cảm nhận được nguy hiểm mà trước kia chưa từng xuất hiện trong lòng.

“Xem ra…”

Suy nghĩ vừa nảy ra đã bị Lý Phàm dùng Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú đè nén trở lại.

“Bái kiến đại sư!”

Cúc cung hành lễ, tâm vô tạp niệm.

Trương Chí Lương nhìn Lý Phàm rồi gật đầu, bảo: “Xem ra ngươi tiến bộ không ít, chỉ chờ cơ duyên tới thì sẽ có thể đột phá Kim Đan.”

Ông ta bất ngờ thay đổi đề tài: “Ngươi đã ba lần nhận được “ngọc giản phân thần” từ chỗ ta.”

“Ngọc giản phân thần gần nhất, ngươi học đến đâu rồi?”

Lý Phàm kể rõ tiến triển của mình.

Trương Chí Lương ném Thức Linh cầu qua, ra hiệu cho Lý Phàm tiến hành kiểm tra.

Thần thức vừa xâm nhập vào, những câu hỏi hóc búa về trận pháp ào ạt ập tới.

Lý Phàm lần lượt trả lời.

So với Thức Linh cầu kiếp trước Trương Chí Lương giao thì lần kiểm tra này rõ ràng khó hơn nhiều.

Nhưng sau gần mười năm liên tục nghiên cứu trận pháp, Lý Phàm đã không còn là kẻ ngu muội chẳng biết gì nữa.

Sau cuộc kiểm tra, nhìn vào những điểm sáng trên Thức Linh cầu, Trương Chí Lương tỏ ra khá vừa ý.

“Không tệ.”

“Mặc dù không tiến bộ lắm nhưng nền tảng khá vững chắc.”

“Có thể thấy được ngươi đã khổ công nghiên cứu trận đạo.”

Lý Phàm cúi đầu đáp: “Đại sư quá khen, vãn bối tự biết mình ngu muội, phải dùng chăm chỉ để bù đắp kém cỏi thì mới không bị mọi người bỏ xa.”

Trương Chí Lương cười: “Trong vài năm ngắn ngủi mà ngươi có thể học tập đến bước này, tư chất trận pháp của ngươi không hề tệ! Không cần phải tự ti!”

Trương Chí Lương đưa ra kết luận như vậy.

Tất nhiên, nếu ông ta biết Lý Phàm thực chất đã mất bao lâu để học thì tuyệt đối sẽ không nghĩ như vậy nữa.

May là ông ta không biết.

“Tư chất không tệ lại siêng năng cần cù.”

Trương Chí Lương nhìn Lý Phàm lần nữa, nói: “Hai năm sau tại châu Thiên Vũ có một cuộc huấn luyện trận pháp bí mật dành cho thanh niên tuấn kiệt thuộc các châu của Vạn Tiên Minh.”

“Biển Tùng Vân chúng ta có được ba suất.”

“Ta định dành một cái cho ngươi.”

“Ngươi có nguyện ý đi không?”

Lý Phàm chẳng cần suy nghĩ, mặt lộ rõ vẻ cực kỳ vui mừng, đáp ngay: “Vãn bối nguyện ý đi!”

Phản ứng của Lý Phàm không ngoài dự liệu của Trương Chí Lương.

Ông ta gật đầu giải thích: “Mục đích của lần huấn luyện này là vì giúp đám hậu bối nhanh chóng nắm bắt “Thiên Huyền Toả Linh trận”.”

“Kể từ đó, tranh thủ trong vòng ba mươi năm phải làm cho từng tấc đất trong phạm vi Vạn Tiên Minh đều được bao phủ bởi toả linh trận.”

Lý Phàm hơi thay đổi vẻ mặt: “Thiên Huyền Toả Linh trận? Đây chẳng phải là trận pháp nổi danh từ hồi ở châu Cửu Sơn, có thể dùng ánh sáng để đánh dấu toàn bộ tu sĩ của Ngũ Lão hội hay sao?”

Trương Chí Lương rất hài lòng với phản ứng nhanh nhạy của Lý Phàm , gật đầu bảo: “Đúng thế, Thiên Huyền Toả Linh trận là trận pháp được các vị đại sư cùng nhau nghiên cứu ra thông qua tù binh từ Ngũ Lão hội.”

“Tu sĩ Ngũ Lão hội?” Lý Phàm cũng hơi nghi hoặc.

“Dám hỏi đại sư, việc nghiên cứu trận pháp này sao lại có liên quan đến tu sĩ?”

Trương Chí Lương cũng rất có kiên nhẫn với Lý Phàm, lập tức giải thích: “Ngươi có biết Ngũ Lão hội khác Vạn Tiên Minh ta ở chỗ nào không?”

Lý Phàm hồi đáp: “Vạn Tiên Minh chúng ta là liên minh tự do, mọi người đều dựa vào nỗ lực của bản thân, tích lũy điểm cống hiến để trao đổi công pháp.”

“Còn Ngũ Lão hội kia…”

“Tuy rằng có thể miễn phí lựa chọn công pháp nhưng lại phải ký kết khế ước bán thân.”

“Cả đời phải chịu sự khống chế của người khác, làm sao so được với sự tiêu dao tự tại ở Vạn Tiên Minh chúng ta.”

“Không giấu tiền bối, lúc vẫn còn là tán tu, vãn bối cũng từng suy nghĩ xem nên gia nhập vào đâu.”

“Sau khi so sánh điều kiện hai bên thì vãn bối không đắn đo mà chọn gia nhập Vạn Tiên Minh chúng ta.”

Lý Phàm hiên ngang lẫm liệt nói.

Trương Chí Lương cười nhẹ, tỏ thái độ hờ hững với sự trung thành giả tạo của Lý Phàm.

Ông tiếp tục nói: “Không sai, tất cả tu sĩ đều phải lập “hồn khế” khi gia nhập Ngũ Lão hội.”

“Vì thế, thần hồn của họ tất nhiên có sự khác biệt với tu sĩ bình thường.”

“Rất lâu trước kia, chúng ta cũng định dựa vào đặc điểm này để phân biệt địch ta.”

“Nhưng vì số lượng tiêu bản nghiên cứu không đủ nên từ trước đến nay vẫn chưa thành công.”

“Không lâu trước đó, trong đại chiến châu Thiên Vận, tổng thể mà nói thì Vạn Tiên Minh nằm ở thế yếu.”

“Nhưng chúng ta cũng không phải không có thu hoạch.”

“Thiên Huyền Toả Linh trận này là một trong những thành quả của cuộc chiến kia.”

Bình Luận (0)
Comment