Nhưng chỉ trong chớp nhoáng, cảm giác được có gì đó không đúng, hắn miễn cưỡng dừng hành vi này lại.
Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú từ từ nghiền nát nỗi sợ hãi đang liên tục tuôn trào kia, biến chúng thành dưỡng chất nuôi dưỡng tâm thần, nó cũng giúp Lý Phàm lấy lại được chút bình tĩnh để suy nghĩ.
“Hay là Trương Chí Lương đã phát hiện ra điều gì, muốn thông qua phương thức này để hại mình?”
“Không đúng… hiện giờ ông ta đã thăng cấp Hóa Thần, muốn đối phó với một tu sĩ Trúc Cơ nhỏ bé như mình thì chẳng cần rắc rối vậy. Trực tiếp ra tay là được.”
“Vậy thì hiện tượng lạ kỳ này là do chính Ý Mã gây nên?”
Đang nghĩ thế thì Lý Phàm lại cảm thấy hoảng hốt.
Dường như có người đang nhìn chằm chằm vào mình.
Lý Phàm kinh hoàng, bèn quay người lại.
Chỉ thấy Trương Chí Lương đang lặng im nhìn mình với một nụ cười quỷ dị khó tả.
Lý Phàm theo bản năng mà lùi nhanh về sau, linh lực cuộn trào, Tùng Vân Kiếm chuẩn bị tấn công.
Nhưng chỉ chớp mắt sau, Trương Chí Lương lại biến mất.
Lý Phàm ngẩn người, sực nhớ ra mình đang ở trong Thiên Huyền Kính.
Ngay cả Thiên Y mà muốn cưỡng chế xâm nhập thì cũng sẽ gây ra động tĩnh lớn. Trương Chí Lương sao có thể âm thầm xông vào được?
“Ảo giác?”
Lý Phàm quay đầu nhìn thân xác Ý Mã trên đất, lập tức phát hiện được điểm khác biệt, bèn nhíu mày.
Cái xác Ý Mã này không biết đã thay đổi tư thế từ lúc nào.
“Nó rốt cuộc đã chết hay còn sống?”
Lý Phàm bất chợt nghĩ vậy.
Sự khủng hoảng lại ập đến lần nữa, cứ mãi chập chờn trong lòng hắn.
Hắn cảm thấy lạnh gáy.
“Ý Mã này thật tà dị.”
“Tuy vậy, mình có “Hoàn Chân”, dù nó có hung hiểm như thế nào đi chăng nữa thì vẫn không thể lấy mạng của mình được.”
Lý Phàm có phần an tâm khi nghĩ vậy.
Nói cũng lạ, khi Lý Phàm nghĩ như thế, cảm giác khủng hoảng đó bèn rút lui như nước triều cường rút xuống.
“Có vẻ thú vị đây…”
Lý Phàm khẽ đảo mắt.
Thế nhưng bản thân hắn vẫn còn ở trong trạng thái mình người mặt ngựa, rõ ràng sự việc này vẫn chưa kết thúc.
Lợi dụng cơ hội này, Lý Phàm nhanh chóng suy nghĩ tìm biện pháp.
Nhưng chưa kịp nghĩ ra thì biến hóa mới lại phát sinh.
Âm thanh xé gió của mũi tên vụt đến, sau đó là âm thanh ngột ngạt phát ra khi da thịt bị xuyên thủng.
Lý Phàm nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy không biết có một mũi tên từ đây bay tới, ghim vào cánh tay trái của Ý Mã.
Lý Phàm vừa định rút mũi tên ra để kiểm tra thật giả thì một cơn đau bất chợt ập tới.
Kỳ lạ là cơn đau đó lại phát ra từ cánh tay trái của mình.
Thần thức quét qua, Lý Phàm lập tức trầm mặt lại.
Cùng một vị trí, cùng loại thương tích!
Ngay khi đã điều động linh lực chữa trị thì vết thương cũng không phục hồi.
Hắn mua một viên đan dược trị thương từ Thiên Huyền Kính nhưng uống rồi cũng chẳng có tác dụng gì, vết thương vẫn còn đó.
“Thế này thì…”
“Đến tột cùng là thật hay giả?”
Lý Phàm cảm nhận nỗi đau như thiêu như đốt trên cánh tay, mọi thứ quá chân thật.
“Nói vậy, mọi việc phát sinh trên thân Ý Mã đều sẽ phản chiếu lên người mình?”
“Nếu như…”
Những suy nghĩ vẩn vơ chỉ vừa nhen nhóm thì đã bị Lý Phàm vận chuyển Luyện Tâm Chú cưỡng chế loại trừ.
Mặc kệ đau đớn trên người, Lý Phàm tiếp tục suy nghĩ tìm giải pháp.
“Theo lý mà nói, Trương Chí Lương không có lý do gì để gạt mình. Ý Mã này thật sự là trân bảo có thể tăng cường thần hồn.”
“Vậy phải chăng có thể xác định, sở dĩ những sự việc quỷ dị vừa nãy có thể chân thật đến vậy, là vì nó đã vượt qua ngũ quan và tác động trực tiếp đến thần hồn.”
“Thoát khỏi khái niệm ảo giác bình thường, trực tiếp công kích thần hồn…”
Một thanh kiếm sắc bén lại hiện ra trong lúc Lý Phàm còn đang suy nghĩ.
Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, cắt đứt ngón trỏ tay phải của Ý Mã.
Đau đớn làm Lý Phàm hít mạnh một ngụm khí lạnh.
Hắn nhìn xuống bàn tay phải, quả nhiên, ngón cái đã không còn.
Máu tươi không ngừng nhỏ xuống.
Lý Phàm nâng tay phải đã tàn khuyết lên, chăm chú quan sát thật tỉ mỉ.
“Là thật…”
“Hay giả…”
Lý trí nói với Lý Phàm toàn bộ chỉ là kết quả do Ý Mã tác động lên thần hồn mà thôi, đều là giả tạo.
Nhưng cơn đau liên tục truyền tới lại buộc Lý Phàm phải hoài nghi suy đoán của mình.
“Nếu như đây thật sự chỉ là ảo giác thì không có vấn đề gì.”
“ Nhưng nếu suy đoán là sai, những vết thương này đều là thật thì sẽ ra sao?”
“Nếu cứ tiếp tục ngồi đây theo dõi biến hóa thì có khác nào ngồi chờ chết cơ chứ?”
Trong vô thức, một suy nghĩ xuất hiện trong đầu hắn.
Muốn xác định thật giả, chi bằng để người khác kiểm chứng giúp.”
Nghĩ vậy, Lý Phàm rời khỏi Thiên Huyền Kính.
Nhưng khi mang cái đầu ngựa đó lượn lờ vài vòng trước mặt các tu sĩ khác mà không nhận được bất kỳ ánh mắt hiếu kỳ lẫn ngạc nhiên nào, Lý Phàm đã có thể xác định, đây chỉ là ảo giác do Ý Mã tạo ra mà thôi.
Thế nhưng…
“A!”
Lý Phàm xoa ngực, nơi đó lại xuất hiện một vết thương sâu.
Trong lúc Lý Phàm đi vòng quanh bên ngoài để kiểm chứng thì thân thể của hắn lại có thêm tám vết thương.
Tốc độ xuất hiện ngày càng nhanh, vết thương ngày càng nặng.
“Mặc dù biết rõ đây chỉ là ảo giác nhưng với mức độ này…”
“Thật giả đã không còn quan trọng nữa.”
“Nếu cứ mặc kệ nó thì phải chăng mình có khả năng cũng chết thật?”
Trước khi xuyên không, Lý Phàm từng nghe qua một loại hành hạ: Bịt mắt phạm nhân, dùng dao rạch cánh tay.
Sau đó để nước nhỏ giọt mô phỏng tiếng máu chảy, để phạm nhân trong tối tăm lặng lẽ tưởng tượng ra cảnh máu tươi đang liên tục rời khỏi cơ thể mình.