Cho dù máu trên vết thương đã đông lại không còn chảy nữa, vốn không thể chết do mất máu quá nhiều.
Thế nhưng, lại có một số phạm nhân bị nhấn chìm trong sự thôi miên của người khác và của chính bản thân mình, tin rằng mình mất máu quá nhiều, thật sự từ từ chết đi.
Ngay bản thân cũng nghĩ mình chết rồi thì mình sẽ thật sự chết mất.
Lý Phàm suy đoán ảo giác của “Ý Mã” cũng có nguyên lý như vậy.
Vì khi ảo giác đạt đến trình độ không khác gì hiện thực, nếu không ngăn chặn mà cứ để nó tiếp diễn thì chờ khi thân xác Ý Mã tiếp nhận nguy hiểm chết người, chẳng hạn như đầu bị nổ tung…
Lý Phàm thật có khả năng bị “đồng bộ” với thương thế đó, thật sự nghĩ rằng đó là sự thật, rồi sẽ vô cớ mà chết đi.
Đây chính là ảnh hưởng thực tế lên cơ thể do ý nghĩ mang lại.
Nếu muốn thoát khỏi điều này.
Trừ khi…
Lý Phàm mở giao diện “Hoàn Chân”, chăm chú nhìn vào tiến độ nạp năng lượng.
“Chỉ cần “Hoàn Chân” có thể tự động kích hoạt hộ thân, dù cảm giác này có chân thực đến đâu thì nó cũng chẳng thể gây nguy hại đến tính mạng của mình.”
Nghĩ đến đây, Lý Phàm cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Cảm giác hốt hoảng trong nội tâm cũng từ từ tan biến.
Chế độ tự động bảo vệ cơ thể của “Hoàn Chân” như thể một chiếc neo thuyền nặng nề, cố định Lý Phàm trên đại dương tư tưởng.
Điều này khiến hắn không đến mức bị ảo giác vô cùng chân thực lay động, tránh khỏi việc tâm trí ảnh hưởng ngược lại đến cơ thể.
Đồng thời, Lý Phàm cũng không buông lỏng cảnh giác.
Hắn nhìn chằm chằm vào con số thể hiện tiến độ nạp năng lượng của “Hoàn Chân”.
Một khi tiến độ giảm xuống, Lý Phàm sẽ lập tức phát động Hoàn Chân, quay ngược trở lại Lưu Điểm.
Cứ như vậy, Lý Phàm chuẩn bị tâm lý đầy đủ, yên lặng chờ đợi biến hóa tiếp theo mà Ý Mã mang đến.
Tốc độ xuất hiện của từng vết thương ngày càng nhanh hơn.
Nhưng Lý Phàm vẫn luôn giữ vững bản tâm.
Dù cho trên người hắn ngày càng có nhiều vết thương hơn, dù cho bởi vì bị thương quá nặng mà càng ngày càng yếu.
Hắn vẫn chỉ yên lặng theo dõi tiến độ nạp năng lượng ở trước mắt, không hề nhúc nhích.
Sau một hồi lâu, khi những vết thương này dường như không thể uy hiếp được Lý Phàm nữa, biến hóa mới lại xảy ra.
Một ngọn lửa bỗng bốc lên từ trên thi thể Ý Mã.
Cùng lúc đó, Lý Phàm cũng cảm nhận được một sức nóng khó thể nào tưởng tượng nổi giáng lên cơ thể mình.
“A...”
Hắn không khỏi khẽ kêu lên.
Thậm chí, hắn còn nhìn thấy cơ thể của chính mình dần biến thành tro trong ngọn lửa đó.
“Là giả, đều là giả hết...”
Tiến độ nạp năng lượng của Hoàn Chân không hề thay đổi.
Điều đó có nghĩa là căn bản không có nguy hiểm trí mạng nào.
Tất cả đều chỉ là ảo giác vô cùng chân thực mà thôi.
Lý Phàm giữ vững niềm tin trong lòng.
Từng ngọn lửa cháy hừng hực vẫn liên tục giáng xuống.
Lý Phàm cũng đang vật lộn với nỗi đau khó nói thành lời này.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cơn đau dài dằng dặc cuối cùng cũng dần dần biến mất.
Sau khi thi thể Ý Mã trên mặt đất bị thiêu rụi hoàn toàn, ảo giác quấn lấy Lý Phàm cũng biến mất.
Hắn nhìn lại mình trong gương một lần nữa, hiện giờ, bản thân hắn đã khôi phục lại hình dáng của con người.
Hơn nữa, Lý Phàm còn cảm thấy dường như mình còn mạnh mẽ hơn xưa.
Nhưng không phải là cơ thể hay tu vi, mà là thần hồn trở nên mạnh mẽ hơn.
Lý Phàm cẩn thận cảm nhận những biến hóa của mình.
“Nếu xem thần thức là cơ bắp của một người, thì thần thức có thể được nâng cao không ngừng thông qua việc tu luyện sau này.”
“Mà thần hồn thì lại giống như khung xương của một người, đã được định hình sẵn. Chỉ có thủ đoạn đặc biệt, ví dụ như tu vi đột phá cảnh giới, cùng với nhờ tác dụng của một số thiên tài địa bảo thì mới có thể cường hóa nó.”
“Những biện pháp bình thường căn bản không thể ảnh hưởng đến nó.”
“Mà hiện giờ, mình cảm thấy “khung xương” của bản thân lớn hơn hẳn một vòng.”
Đã rất lâu rồi, Lý Phàm chưa có cảm giác trở nên mạnh mẽ hơn như thế này.
Ngay cả cảm nhận đến từ việc tăng tu vi lên một cảnh giới nhỏ mang lại cũng không thể so sánh với điều này.
Nếu thật sự phải so sánh thì chỉ có cảm giác dẫn khí nhập thể thành công lúc ban đầu, hay tu luyện luyện thành Trúc Cơ, tóm lại là cảm giác tăng lên một cảnh giới lớn, mới có thể so sánh được với nó.
Sau khi thử nghiệm một phen, Lý Phàm nhận thấy tuy rằng tu vi của mình không tăng lên.
Nhưng thần thức lại nhận được ảnh hưởng rất lớn, đã gia tăng đáng kể.
Trong khi đó, tốc độ xoay chuyển của mạch tư tưởng dường như cũng trôi chảy hơn.
“Ý Mã quả đúng là một bảo bối tốt!”
“Mặc dù cách sử dụng hơi kỳ quái nhưng hiệu quả cũng không tồi chút nào.”
Đương nhiên, sự sợ hãi của hắn đối với nó cũng đã biết mất, thay vào đó là lòng tham không thể kiềm hãm.
“Tâm Viên, Ý Mã.”
“Tâm Viên chính là do tu sĩ biến thành. Nếu như không ngoài ý muốn thì Ý Mã này chắc hẳn cũng là do tu sĩ biến thành.”
Lý Phàm nhớ lại thi thể Ý Mã giống hệt mình vừa nãy, bỗng nảy ra một suy đoán trong lòng.
“Mình có “Hoàn Chân” gian lận giúp mình nên mới có thể nhẹ nhõm chịu đựng được tác động của Ý Mã.”
“Nhưng nếu gặp người có ý chí không đủ kiên cường thì thật sự đã chết rồi...”
“E rằng đây cũng là nguyên nhân khiến “Ý Mã” trước đó bỏ mạng.”
“Vậy thì ý tứ của Trương Chí Lương cũng rất rõ ràng.”
“Đây vừa là phần thưởng, vừa là thử thách.”