“Nếu như ngay cả thử thách của Ý Mã cũng không vượt qua được thì điều đó có nghĩa là mình căn bản không có tư cách đại diện biển Tùng Vân đến châu Thiên Vũ, kế thừa tuyệt học của Trương Chí Lương. Chết thì cũng đã chết rồi.”
“Chậc chậc, sau khi thăng cấp Hóa Thần, tâm thái của Trương Chí Lương quả thật khác xưa rất nhiều.”
“Trước đây, mình chỉ có tu vi Luyện Khí thôi mà đã nhận được sự quan tâm đặc biệt của ông ta, được truyền thụ “Vô Hạn Pháp” rồi.”
“Còn hiện giờ thì...”
Nghĩ đến đây, Lý Phàm không khỏi cảm thán.
Sau đó, hắn lập tức báo cáo tin tức cho Trương Chí Lương.
Trương Chí Lương cũng khá bất ngờ trước việc Lý Phàm có thể tiêu hóa được Ý Mã trong thời gian ngắn như vậy.
“Hửm? Xem ra ý chí của ngươi còn mạnh mẽ hơn ta tưởng.”
“Tốt lắm! Ngươi là người đầu tiên trong ba người làm được.”
“Phần thưởng!”
Nói rồi, Trương Chí Lương gửi một món đồ cho Lý Phàm thông qua Thiên Huyền Kính.
Món đồ này là một khối hình vuông phát sáng màu trắng, đúng là Trận Miện mà Lý Phàm đã muốn có từ lâu.
Sau khi nhận được đồ, Lý Phàm không khỏi cảm thấy bất ngờ.
Hắn liên tục nói: “Đa tạ tấm lòng của đại sư.”
“Trận Miện này tặng cho ngươi đấy. Trong đó có hơn trăm trận pháp được xếp chồng lên nhau, những lúc rảnh rỗi ngươi có thể tháo ra nghiên cứu.”
“Nếu như ngươi có thể tự mình tạo ra một Trận Miện gồm ba mươi trận pháp xếp chồng lên nhau thì có thể tự xưng là một trận pháp sư rồi.”
Trương Chí Lương dặn dò.
“Ý Mã không chỉ có tác dụng đề cao thần hồn trong chốc lát mà nó còn có tác dụng nuôi dưỡng thần hồn trong một khoảng thời gian rất dài.”
“Khoảng thời gian này, tốt hơn hết là ngươi nên dốc sức tu luyện, đừng đánh nhau với người khác.”
“Tận dụng tối đa hiệu quả của nó.”
“Khà khà, có lẽ ngươi cũng đã nhìn ra, khi còn sống, “Ý Mã” cũng là một tu sĩ.”
“Còn cái ta đưa cho ngươi, khi còn sống, là một vị tu sĩ Kim Đan.”
“Nếu ngươi có thể hấp thu hết hiệu quả của nó thì thần hồn của ngươi sẽ mạnh hơn gấp đôi cũng không phải không có khả năng.”
Lý Phàm không ngờ rằng Ý Mã còn có tác dụng này, liên tục bày tỏ lòng biết ơn với Trương Trí Lương.
Phía bên kia, Trương Trí Lương ngắt liên lạc, không trả lời lại hắn.
“Tu sĩ Kim Đan...”
“Một khi đã ngã xuống, cũng khó tránh khỏi số phận trở thành thức ăn trong miệng người khác.” Lý Phàm lắc đầu.
Lý Phàm chợt nhớ đến quả mặt cười mà mình đã từng thấy trên Thái An đảo.
“Khi đó, quả mặt cười dường như chỉ có ảnh hưởng đến người phàm trên đảo. Nếu có tu sĩ bị biến thành quả mặt cười thì liệu có xuất hiện loại quả có hiệu quả hơn không?”
“Là người nhưng đều bị biến thành những dị vật có lợi, quả mặt cười, Tâm Viên, Ý Mã…”
“Không biết giữa chúng có mối liên hệ nào không.”
Trong thâm tâm, Lý Phàm cảm thấy việc này dường như có ẩn chứa một bí mật nào đó, khiến hắn có cảm giác kỳ lạ.
Hoàn toàn không khớp.
Sau khi suy nghĩ một hồi, tinh thể màu lam trong đầu Lý Phàm không ngừng lóe lên, những cảnh tưởng đã qua lần lượt hiện lên trong đầu hắn.
Cuối cùng, Lý Phàm cũng nhận ra cảm giác quen thuộc này đến từ đâu rồi
“Phế tích tông môn, quỷ dị?”
Lý Phàm trầm ngâm trong chốc lát, có hơi không dám chắc.
Nhưng điều này trái với quy tắc tu luyện hiện hành, hoàn toàn không nói lý, dường như đã tự trở thành một quy luật có hệ thống, vậy mà lại được truyền từ đời này qua đời khác.
“Nghe nói Quỷ Dị chỉ tồn tại trong phế tích tông môn.”
“Nếu như hai thứ này thật sự có liên quan đến nhau, vậy điều này có nghĩa là gì?”
Lý Phàm bỗng lại nhớ đến tình cảnh sau khi xe kéo của Phu Tử hiện thế.
Mình đi đến Thiên Cơ đường để tiếp nhận thẩm vấn.
Đứng trước bức bản đồ khổng lồ của biển Tùng Vân, vị tu sĩ ốm yếu đó từng nói:
“Lại thêm một vụ nữa à?”
Lý Phàm lờ mờ đoán ra được gì đó.
“Rất có thể quỷ dị không chỉ tồn tại trong phế tích tông môn.”
Lý Phàm đưa ra suy đoán mà bản thân cho là hợp lý nhất.
“Ở khắp nơi trong Huyền Hoàng giới, cứ cách một thời gian, ở đâu cũng có lẻ tẻ vài chuyện quỷ dị hại người.”
“Quả mặt cười, Tâm Viên, Ý Mã, có lẽ đều là sản phẩm sau khi bị quỷ dị gặm nhấm.”
Từ biểu hiện của Thiên Cơ đường, có vẻ như lúc nào quỷ dị cũng bị giám sát nghiêm ngặt.
Chắc hẳn phía bên Ngũ Lão hội cũng như vậy.
...
Lý Phàm nghĩ ngợi một lúc rồi lắc đầu: “Chuyện này chỉ cần biết thôi là được, cũng chẳng đến lượt một tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ như mình phải lo lắng.”
“So với quỷ dị, các đại năng trong Huyền Hoàng giới còn đáng sợ hơn nhiều.”
Từ chuyện Ý Mã cho đến việc quỷ dị có thể tồn tại trong Huyền Hoàng giới, đó chẳng qua đều chỉ là một khúc đệm.
Lý Phàm nhanh chóng bỏ qua chuyện này.
Hắn nghe theo sự căn dặn của Trương Chí Lương, tịnh tâm tu luyện trong Thiên Huyền Kính, đồng thời tiêu hoá nốt những hiệu quả của “Ý Mã” mà mình vẫn chưa hấp thụ hoàn toàn, để củng cố thần hồn của mình.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, nháy mắt đã nửa năm trôi qua.
Dưới đáy biển Tùng Vân, Diệp Phi Bằng vốn vẫn luôn say ngủ cuối cùng cũng dần dần tỉnh dậy.
Một tiếng cá voi lanh lảnh âm u mà cổ xưa vang lên ở nơi sâu thẳm của biển Tùng Vân.
Không ngừng lan rộng ra vùng biển xung quanh.
Vào khoảnh khắc nghe thấy âm thanh này, vô số sinh linh dưới đáy biển đều như thể gặp phải thiên địch vậy, run lẩy ba lẩy bẩy, không thể động đậy, nháy mắt đã mất đi sức phản kháng.
Trên đầu Diệp Phi Bằng, hình bóng và âm thanh của quái vật Kình Bằng đồng thời xuất hiện.
Quái vật đó há cái miệng khổng lồ hút mạnh một hơi như thể đã bị bỏ đói rất lâu rồi vậy.