Vòng xoáy khổng lồ cũng được sinh ra từ đó.
Nước biển cuồn cuộn bao bọc lấy vô số sinh linh dưới đáy biển, bị quái vật nuốt chửng vào trong miệng.
Cứ như vậy một hồi lâu, không biết đã nuốt bao nhiêu nước biển và các loài cá, Kình Bằng mới ăn no.
Nó phát ra tiếng kêu đầy thỏa mãn, quẫy cao cái đuôi to lớn của mình lên rồi đột ngột đập xuống.
Lúc này, cự kình mới quay ngược trở lại cơ thể của Diệp Phi Bằng.
Sau đó, hai mắt của Diệp Phi Bằng khẽ run lên, chầm chậm tỉnh lại.
Đầu tiên, y sửng sốt ở yên tại chỗ, đánh giá hoàn cảnh xung quanh, có phần mờ mịt.
Dần dần, từng cảnh tượng lần lượt hiện lên trong đầu y, giúp y hiểu rõ những chuyện xảy ra với bản thân trước và trong khi mình hôn mê.
Diệp Phi Bằng bất giác xoa bụng mình, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Quả đúng là người tốt gặp điều lành. Đại nạn không chết, còn thức tỉnh huyết mạch dị thú côn bằng thời viễn cổ.”
Ánh mắt của mập mạp loé sáng, liếc nhìn một tảng đá to nơi đáy biển cách đó không xa.
Thân hình của y khẽ nhúc nhích, khoảnh khắc tiếp theo đã xuất hiện ở bên cạnh tảng đá rồi.
Y không hề vận dụng linh lực trong cơ thể, chỉ toàn dựa vào sức mạnh của thân thể, tùy ý tung ra một cú đấm.
“Bùm!”
Từng vết nứt xuất hiện trên tảng đá, sau đó cả tảng đã vỡ tan thành nhiều mảnh.
“Sức mạnh của côn, tốc độ của bằng...”
Diệp Phi Bằng sững sờ nhìn nắm đấm của mình, dường như không thể tin nổi.
“Sức mạnh của dị thú viễn cổ, quả thật vô cùng đáng sợ. Hiện giờ, mình chỉ cần dựa vào sức mạnh bạo phát của thân thể thôi thì chắc hẳn đã có thể đánh ngang sức với bản thân lúc trước khi hôn mê rồi...”
Ngay sau đó, mập mạp lại cau mày: “Nhưng mình là con cháu dòng chính Diệp gia ở Đại Ly, sao trong cơ thể lại có sức mạnh của dị thú được?”
“Chẳng lẽ tổ tiên Diệp gia ta lại không phải là người?”
Dù cho sức mạnh ẩn chứa trong huyết mạch này mang lại cho y lợi ích khó tin, Diệp Phi Bằng nhất thời vẫn khó thể nào chấp nhận được sự thật này.
Bỗng nhiên, con ngươi của Diệp Phi Bằng loé lên một tia sáng xanh, y kiểm tra những ký ức mơ hồ đồng thời xuất hiện trong tâm trí, cùng với đó là huyết mạch mới vừa xuất hiện này.
“Vạn thú chạy trốn, cứu sống một con côn bằng bị trọng thương...”
“Hóa ra là vậy.”
Thật lâu sau đó, Diệp Phi Bằng mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Theo như ký ức đến từ truyền thừa huyết mạch, vào rất lâu rất lâu trước đây, tổ tiên của mình từng tình cờ cứu một con côn bằng bị trọng thương.
Khi đó, không biết đã có chuyện gì xảy ra, tất cả yêu thú trong thiên hạ đều hoảng hốt chạy trốn.
Tổ tiên nhất thời nổi lòng thương, giấu diếm mọi người, lựa chọn chăm sóc cho côn bằng thật cẩn thận.
Sau khi thương thế của côn bằng hồi phục, trước khi rời đi, nó đã tặng một giọt máu côn bằng cho tổ tiên y để tỏ lòng biết ơn.
“Chẳng trách tổ tiên Diệp gia ta phần lớn đều có thân hình cường tráng, vô cùng mạnh mẽ. Hóa ra là do tác dụng của giọt máu côn bằng này.”
“Tiếc là chỉ có thể sử dụng sức mạnh của giọt máu một cách bị động chứ chưa thể thật sự khai phá được tác dụng của nó.”
“Mãi cho đến khi truyền đến trên người mình, dưới sự giúp sức của Thương Hải châu, mình mới kích phát được hết toàn bộ tác dụng của nó.”
Sau khi trải qua một kiếp nạn sinh tử, mập mạp đã trầm ổn hơn không ít.
Nếu trước đó bỗng dưng có được tạo hóa như vậy, chắc chắn y sẽ vui mừng khôn xiết.
Nhưng hiện giờ, y lại mang vẻ mặt bình tĩnh mà tiếp tục thử nghiệm truyền thừa của giọt máu côn bằng.
“Trước mắt, mình chủ yếu được truyền thừa ba thứ.”
“Côn Phệ, Bằng Phi, Kinh Bằng Biến.”
“Côn Phệ, có thể thôn phệ tất cả vật chất trong trời đất, biến thành thức ăn cường hóa bản thân.”
“Bằng Phi, đạp nước là có thể bay, hơn cả gió lốc, chín vạn dặm chỉ nháy mắt là tới. Tốc độ này không kém bất cứ một môn độn thuật nào.”
“Kinh Bằng Biến, kích sức mạnh huyết mạch trong cơ thể khiến cơ thể phản tổ, tái hiện côn bằng.”
Một tia sáng loé lên trong mắt Diệp Phi Bằng.
Trong một thoáng suy nghĩ, cơ thể vốn mập mạp của y lại phình to ra một vòng.
Sau lưng có thêm hai cục u dần trồi lên.
Lần đầu biến hóa, Diệp Phi Bằng có vẻ khá đau đớn.
Mặt nhăn mày nhó, gân xanh không ngừng nổi lên dưới làn da như thể rồng có sừng.
“A!”
Một tiếng gầm vang lên, một đôi cánh màu nâu vươn ra từ sau lưng Diệp Phi Bằng.
Cùng lúc đó, giữa hai lông mày y xuất hiện hình ảnh một con côn bằng đang giương cánh bay lên cao.
Biến thân tiêu hao rất nhiều sức lực, mập mạp thở dốc rồi bắt đầu hồi phục.
Đôi cánh sau lưng khẽ rung lên.
Thân hình hóa thành một đường chỉ mảnh, trong chớp mắt, Diệp Phi Bằng đã xuất hiện cách đó mười dặm.
Nhanh hơn gấp hàng chục lần so với tốc độ y vẫn luôn tự hào trước khi hôn mê!
“Côn bằng cưỡi gió, ngày bay vạn dặm.”
“Mình còn có thể nhanh hơn nữa!”
Diệp Phi Bằng thầm nhủ bụng, Thanh Phong Chân Ý trong đan điền lập tức trào dâng.
Xung quanh đôi cánh màu nâu lại có những tia sáng xanh mờ ảo xuất hiện.
Sau khi thử nghiệm lần nữa, Diệp Phi Bằng phát hiện ra Thanh Phong Chân Ý và Kinh Bằng Biến chồng chất lên nhau, vậy mà lại bạo phát ra hiệu quả vượt khỏi một cộng một bằng hai.
Tốc độ Phi Độn đã tăng hơn gấp đôi!
“Tốc độ chính là sức mạnh! Chỉ với tốc độ này, lại cộng thêm cơ thể đã được máu côn bằng cường hóa, chỉ cần bị mình đâm phải thì những tu sĩ Trúc Cơ bình thường đều không thể chịu nổi...”
Diệp Phi Bằng nghĩ vậy, dùng hết sức lực bùng nổ tốc độ, đâm sầm vào một ngọn núi dưới biển.