Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 398 - Chương 398. Phi Bằng Lần Đầu Vỗ Cánh

Chương 398. Phi Bằng lần đầu vỗ cánh Chương 398. Phi Bằng lần đầu vỗ cánh

Một tia sáng lóe lên, ngọn núi sụp đổ.

Dòng nước biển đục ngầu cũng bị khuấy động dữ dội.

Diệp Phi Bằng vẫn chưa hết hứng thú, khí thế không giảm, liên tục đâm vào mấy nơi xa.

Tạo ra từng khe nứt vừa dài vừa sâu dưới đáy biển.

Phải đến khi cơ thể kiệt sức, lúc này y mới dừng hành vi phá hoại của mình lại.

Y há to miệng, nuốt sạch nước biển xung quanh.

Không bao lâu sau, Diệp Phi Bằng lại trở nên tràn đầy sức sống.

“Nếu khi đó có tốc độ này thì mình cũng không đến nỗi bị Trương Chí Lương tóm được.”

Y thầm cảm thán một câu.

Nhớ lại cảnh tượng khi đó, mập mạp không tránh khỏi âm trầm.

“Hừ, Trương Chí Lương.”

“Món nợ này, sớm muộn gì ta cũng sẽ tính sổ với ngươi.”

Ánh mắt của Diệp Phi Bằng lóe lên sự hung ác và kiêng dè.

“Kiếp này có thêm rất nhiều biến số, có lẽ là sẽ có chút khác biệt so với những gì mình đã trải qua ở kiếp trước.”

“Nhưng mình dám khẳng định, chắc chắn Trương Chí Lương sẽ không từ bỏ cơ hội săn bắt thiên địa chi phách.”

“Sau khi thăng cấp lên Hoá Thần, có thực lực chính thức tham gia cuộc đấu, khát vọng của y đối với Hợp Đạo đương nhiên sẽ càng mãnh liệt hơn.”

Tiểu mập mạp tự mình phân tích.

“Nếu như kiếp trước, y chỉ là một trận pháp đại sư ở bên cạnh hỗ trợ.”

“Thì kiếp này, Trương Chí Lương đã nhảy vọt lên trở thành một trong những lực lượng chiến đấu chủ chốt trong cuộc vây bắt.”

“Hừm... để mình nghĩ xem, nếu có thể, đến nỗi, có thể y còn sẽ thầm che giấu thực lực, trước tiên ngồi nhìn một đám Hoá Thần chiến đấu với Xích Viêm.”

“Chờ đến khi song phương lưỡng bại câu thương, y mới ra tay thu hoạch, làm ngư ông đắc lợi.”

“Thậm chí, y còn có thể sẽ giữ lại một phần thực lực, đề phòng chính mình, người đã chạy trốn không rõ tung tích trước mắt y nữa…”

Diệp Phi Bằng nhanh chóng thay đổi nét mặt.

Nói thật, tiếp theo đây có nên tham dự chuyện vào Xích Viêm đốt biển này không, y cũng hơi do dự trong lòng.

Dù sao thì hiện giờ bản thân mình đã thức tỉnh truyền thừa côn bằng rồi, lại còn có hai đạo cơ là Thương Hải châu và Thanh Phong Chân Ý nữa.

Thiên phú của y bỏ xa đại đa số tu sĩ tầm thường.

Ngay cả so với một vài thiên tài, y cảm giác mình cũng không yếu hơn bao nhiêu.

Dù cho có từ bỏ cơ hội dùng Xích Viêm Hợp Đạo thì chỉ dựa vào chính bản thân tự tu luyện, khả năng cao là y vẫn có hy vọng đạt đến ngưỡng Nguyên Anh, Hoá Thần.

Sao lại phải mạo hiểm lớn như vậy, lựa chọn tranh đoạt với một đám Hoá Thần cơ chứ?

Nếu thành công thì không nói, nhưng lỡ như không thành...

Cơ mặt của Diệp Phi Bằng khẽ giật giật.

“Thế nhưng, dù gì đó cũng là Hợp Đạo kỳ.”

“Bỏ lỡ lần này, nói không chừng sau này sẽ không có cơ hội như vậy nữa.”

Y không khỏi nghĩ vậy.

Cảnh tượng kiếp trước trong ký ức lại hiện ra trước mắt y một lần nữa, sau khi tiến vào Hợp Đạo, Trương Hạo Ba uy áp cả một châu, thống trị chúng sinh.

Nghĩ đến cảnh đó, Diệp Phi Bằng lại không khỏi cảm thấy dao động.

“Thương Hải châu...”

Bàn tử vô thức xoa xoa bụng mình với sắc mặt do dự, bối rối.

“Để chờ xem sao, chờ xem sao vậy...”

“Trước tiên trở về hoang đảo nhìn xem mấy người Tiêu Hằng hiện giờ thế nào đã.”

Diệp Phi Bằng thu hồi đôi cánh sau lưng mình, âm thầm quay trở về nơi bọn người Ly giới đang sinh sống.

Khi mập mạp mất tích sáu năm xuất hiện một lần nữa, đám người Tiêu Hằng đương nhiên là vui mừng khôn xiết.

Sau khi hỏi han một hồi, họ mới biết được quả nhiên là do Vạn Tiên Minh ra tay, ai nấy đều chửi như tát nước.

Nhưng Tô Trường Ngọc lại cau mày, hỏi: “Phi Bằng, chẳng lẽ ngươi đã để lộ thân phận “Phục Tiên” rồi sao? Nếu không thì người khác lại vô duyên vô cớ làm khó một tán tu như ngươi làm gì?”

Diệp Phi Bằng mới nghe xong cũng ngơ ngác, sau đó lập tức oán giận nói: “Còn chẳng phải do tên trận pháp sư kia của Vạn Tiên Minh quá bá đạo hay sao, ta chỉ đứng từ xa nhìn cảnh y thăng cấp thôi, vậy mà y không nói hai lời đã muốn giết ta rồi.”

“Nếu không phải ta chạy nhanh thì e rằng đã không còn cơ hội gặp lại mọi người được nữa.”

Tô Trường Ngọc liếc nhìn bàn tử một lượt, khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.

“Xem ra tiền bối đầu lâu nói không sai, Vạn Tiên Minh quả đúng là ngang ngược hống hách. Ngay cả nhìn từ xa cũng không được.” Những lời này của mập mạp rất phù hợp với ấn tượng của Vạn Tiên Minh trong đầu Tiêu Hằng, bởi vậy, y dễ dàng tin lời này của Diệp Phi Bằng.

Tô tiểu muội từ nhỏ đến lớn không có thiện cảm gì với Diệp Phi Bằng, cười đùa bảo: “Không sao đâu bàn tử, ngươi cứ ngoan ngoãn gọi ta một tiếng đại tỷ, sau này ta sẽ báo thù cho ngươi!”

“Ngươi hôn mê lâu như vậy nên có lẽ vẫn chưa biết, hiện giờ ta đã là Trúc Cơ viên mãn, sắp sửa kết đan rồi.”

Tô tiểu muội chống nạnh ngẩng đầu nhìn Diệp Phi Bằng, vô cùng phách lối.

Hai tỷ muội Ân Nguyệt Đình và Ân Vũ Trân đứng phía sau nàng ta không ngừng gật đầu, nghiễm nhiên bày ra dáng vẻ hùa theo.

Còn Trương Hạo Ba thì đứng yên bên cạnh, im lặng nhìn mọi người, không nói câu nào.

“Đại tỷ?”

Diệp Phi Bằng bật cười thành tiếng: “Tô tiểu muội, có phải ngươi cho rằng mấy năm nay chỉ có mình ngươi có tiến bộ không?”

“Nếu không thì chúng ta so chiêu đi?”

Tô tiểu muội vốn đã là một người nóng tính, nhất thời bị thái độ khiêu khích của Diệp Phi Bằng chọc giận.

“Đánh thì đánh! Ai sợ ai!”

Thanh âm chưa dứt, một nắm đấm bé nhỏ nhưng chứa đậy sức mạnh bùng nổ vung lên, định đánh thẳng lên mặt Diệp Phi Bằng.

“Bộp!”

Bình Luận (0)
Comment