Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 401 - Chương 401. Rơi Vào Cục Diện Đáng Ngờ Ở Ninh Viễn Thành (2)

Chương 401. Rơi vào cục diện đáng ngờ ở Ninh Viễn thành (2) Chương 401. Rơi vào cục diện đáng ngờ ở Ninh Viễn thành (2)

“Sư huynh, không biết nguyện vọng lớn nhất trong đời huynh là gì?”

Trên đường phi hành, Lý Phàm bỗng mở miệng hỏi.

“Hử? Tại sao sư đệ lại hỏi vậy?” Chương Thiên Mạch cảm thấy hơi ngạc nhiên.

“Hì hì, đệ nói ra sư huynh đừng trách đệ. Vừa nãy ở trong mộng, đệ nhìn thấy sư huynh chết thảm, hai mắt mở lớn nhìn chằm chằm vào đệ, như thể có tâm nguyện vẫn chưa được hoàn thành.”

“Ánh mắt đó quá mức chân thực, dù hiện giờ tỉnh lại rồi, đệ vẫn mãi không quên được. Tâm trạng cũng khó lòng bình phục, nên mới hỏi vậy.”

Lý Phàm từ tốn nói.

Chương Thiên Mạch nghe vậy thì không khỏi bật cười: “Chỉ là ác mộng mà thôi, sư đệ đừng coi là thật.”

Nhưng nhìn vào ánh mắt sáng quắc của Lý Phàm, Chương Thiên Mạch trầm ngâm một lúc, nói: “Nguyện vọng trong đời sao...”

“Không giấu gì sư đệ, kể từ khi vào Tử Tiêu tông, bước chân và con đường tu tiên đến nay, ta vẫn luôn ấp ủ ba mục tiêu lớn trong lòng.”

“Chẳng qua là ta vẫn luôn giấu kín trong lòng, chưa bao giờ nhắc đến trước mặt người khác.”

“Hiện giờ sư đệ muốn biết, vậy thì ta nói cho đệ nghe cũng không sao. Cứ xem là chuyện cười thôi, đừng xem là thật!” Với vẻ mặt nghiêm túc, Chương Thiên Mạch chậm rãi nói: “Ta có ba nguyện vọng lớn.”

“Thứ nhất, yêu tà quấy phá khiến sinh linh lầm than. Ta muốn giết sạch yêu ma trong thiên hạ, trả lại cho thế gian một mảnh thế giới tươi sáng.”

“Thứ hai, mười đại tiên tông đã già cỗi, có uy nhưng không có đức, rất khó khiến người khác nể phục, ta muốn đưa Tử Tiêu tông thay thế bọn họ.”

“Thứ ba, các phái trong thiên hạ đều bo bo giữ mình, thế gian có vô số công pháp nhưng lại bị các phái cất giấu làm của riêng. Còn những tu sĩ bình thường thì ngay cả một môn công pháp cũng có thể xem như trân bảo đọc cả một đời, trong khi đó, thiên hạ này lại có vô số công pháp khác.”

“Sinh mệnh có hạn, nhưng công pháp thì lại không như vậy. Thật đáng tiếc thay! Công pháp có thể tu luyện luyện chung, thế nhưng tất cả tông môn lại không chịu chia sẻ công pháp với người trong thiên hạ.”

“Hẹp hòi, nông cạn! Nếu chấp chưởng thiên hạ, ta chắc chắn sẽ gom hết tất cả công pháp lại rồi công khai cho mọi người cùng đọc.”

“Ai ai cũng có thể lựa chọn công pháp thích hợp nhất để tu luyện, nhiều năm về sau, ắt hẳn thịnh thế tu tiên thời thượng cổ sẽ lại tái hiện trên thế gian.”

Những lời của Chương Thiên Mạch thật khiến người khác phải kinh ngạc. Y nói một lèo ra hết ba nguyện vọng trong đời mình, cái sau còn ghê gớm hơn cái trước. Lý Phàm nghe xong mà không khỏi im lặng trầm ngâm.

Thật lâu sau, hắn không khỏi chầm chậm thở ra một hơi, nói: “Chí hướng của sư huynh thật lớn, tiểu đệ bội phục!”

Chương Thiên Mạch nghe vậy bật cười thành tiếng: “Chẳng qua chỉ là do từ lúc tu luyện đến nay, ta gặp phải vô vàn chuyện bất bình nên nghĩ ngợi lung tung mà thôi! Sư đệ nghe cho vui là được, đừng xem là thật!”

“Đi thôi!” Nói xong, y tăng tốc bay về phía Ninh Viễn thành.

Lý Phàm cũng đi sát theo sau, thầm nghĩ bụng: “Chỉ mong rằng nơi đây không phải được duy trì dựa vào chấp niệm của Chương su huynh. Vị sư huynh này của mình quả không phải người bình thường, ngay cả nguyện vọng cũng lớn đến mức thái quá.”

“Cũng không biết trong lịch sử, kết cục thật sự của y là gì.”

Hai người dọc đường không nói gì, nhanh chóng bay đến Ninh Viễn thành trong im lặng. Bọn họ đều che giấu hơi thở và biến thành dáng vẻ của người phàm. Hai sư huynh đệ lắc lư đi từ cổng chính vào trong thành.

“Sư đệ, ta và đệ chia nhau ra hành động, trước tiên xem xem trong thành có nơi nào không ổn.” Chương Thiên Mạch truyền âm nói.

“Sư huynh, đừng nói là huynh muốn đi tìm người tình cũ Xích Hà của mình đấy chứ?” Lý Phàm một câu nói trúng tim đen của y.

Chương Thiên Mạch nghe vậy, nhất thời hơi xấu hổ.

Y đang định giải thích thì lại thấy Lý Phàm đột nhiên nói: “Nếu như linh cảm của ta không sai, nguy hiểm trong thành này là nhằm vào chúng ta.”

“Vậy thì chắc chắn bên cạnh Xích Hà cô nương đã được bố trí sẵn mai phục.”

“Nếu như sư huynh mạo hiểm đi gặp mặt nàng ấy, nói không chừng lại rơi đúng vào bẫy của bọn chúng.”

“Sư huynh là tu sĩ nên đương nhiên không phải sợ bọn chúng, nhưng chỉ sợ là Xích Hà cô nương sẽ bị liên lụy, hương tiêu ngọc vẫn.”

Chương Thiên Mạch nghe vậy, nhất thời cảm thấy vô cùng có lý.

Sau khi cân nhắc một lát, y truyền âm, bảo: “Vẫn là sư đệ suy nghĩ ổn thỏa. Nếu đã như vậy, hai người chúng ta trước tiên xử lý hết các tai hoạ ngầm trong thành rồi sau đó hội họp bàn kế hoạch tiếp.”

Lý Phàm gật đầu đồng ý. Bóng dáng của Chương Thiên Mạch dần dần biến mất trong đám đông.

Lý Phàm đã biết rõ hết tất cả mai phục trong Ninh Viễn thành nên đương nhiên sẽ không tự tìm khổ mà va phải nữa.

Lần này, hắn dẫn dắt Chương Thiên Mạch làm vậy là vì muốn kéo dài thời gian bùng nổ của trận chiến. Trước lúc đó, hắn cần phải quan sát lại tòa Ninh Viễn thành này một lần nữa, đi tìm vai chính thật sự. Hiện giờ, Lý Phàm đã luân hồi ở Ninh Viễn thành của Vẫn Tiên Cảnh được mười lần rồi.

Qua những lời Chương Thiên Mạch nói lúc nãy, dù có chút không muốn tin, nhưng Lý Phàm biết rất rõ, có lẽ trước nay mình đã luôn sai lầm.

Vai chính của vở kịch này là người khác, không phải Chương Thiên Mạch. Bởi vì chấp niệm của Chương sư huynh quá lớn, mà sân khấu của Ninh Viễn thành thì lại quá nhỏ.

Chỉ mỗi chuyện “gặp tập kích khi lấy thọ quả” thì không thể xứng với những nguyện vọng to lớn của Chương sư huynh: “Vậy thì rốt cuộc ai mới là chủ nhân của thời không này đây?”

Bình Luận (0)
Comment