Lý Phàm liếc mắt nhìn những người phàm đang bận rộn ở Ninh Viễn thành: “Chẳng lẽ người đó ở trong số những người này.”
Lý Phàm mang theo nghi vấn, bắt đầu đi lang thang trong Ninh Viễn thành. Đây là một tòa thành phồn hoa thịnh vượng, sôi động náo nhiệt.
Phàm nhân ở đây an cư lạc nghiệp, không hề hay biết về thảm họa sắp sửa ập đến. Lý Phàm đi dọc theo dòng người đông đúc, đến một con phố có tên là “Vĩnh Khánh nhai”.
Hai bên đường có đủ loại quầy hàng, rất nhiều người phàm mang vẻ mặt hưng phấn dạo chơi ở đây. Lý Phàm chầm chậm bước đi, tưởng chừng như đã trở về Đại Huyền, thế giới người phàm mà đã lâu lắm rồi hắn chưa được thấy lại.
Bỗng nhiên, bước chân của Lý Phàm khẽ khựng lại.
Dùng thần thức cảm ứng xung quanh, hắn nhếch mép nở một nụ cười khó phát hiện ra. Tiếp theo đó, hắn cố ý đi vào một ngõ cụt ở không xa, phía sau lưng hắn có mấy bóng dáng gầy gò vội vàng đi theo.
Mãi cho đến khi đi sâu vào trong ngõ, bọn chúng mới phát hiện ra người mình đi theo đã biến mất không thấy bóng dáng, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Chúng đang định rút lui thì lại phát hiện một bóng người đứng chặn ở lối ra, người này đúng là Lý Phàm. Lý Phàm liếc nhìn năm người trước mặt vừa đi theo mình này, hơi nghiêng đầu.
Năm người phàm này là năm đứa trẻ gầy gò ốm yếu.
Đứa lớn nhất cũng mới chỉ tầm sáu, bảy tuổi, gầy trơ cả xương, mong manh yếu ớt: “Mấy đứa nhóc các ngươi đi theo ta làm gì.” Lý Phàm buồn cười, hỏi.
Năm đứa trẻ bị bắt tận mặt, đứa nào đứa nấy đều mang vẻ mặt căng thẳng.
Nhưng lại không đứa nào trả lời câu hỏi của Lý Phàm, mà chỉ nhìn chằm chằm hắn. Lý Phàm đang định nói tiếp thì lại thấy một đứa trong đó đột ngột hét lên: “Cẩu Tử!”
Cùng lúc đó, một con chó hung ác gầm gừ sủa loạn đột nhiên xuất hiện sau lưng Lý Phàm. Trong nháy mắt, nó đã lao vào hắn.
Lý Phàm vốn định trực tiếp bóp chết nó. Song, khi nhìn thấy diện mạo của “chó dữ”, hắn lại bất giác buông lỏng tay ra.
Hắn hơi dùng sức, tóm lấy nó. Lý Phàm mặc kệ nó đang hung dữ gầm gừ mà cứ nhấc nó lên trước mặt, cẩn thận quan sát, quả thật là tứ chi của chó...
Nhưng thân và đầu lại là của nhân loại: “Đây là gì? Yêu thú?”
Ánh mắt của Lý Phàm loé lên một tia mờ mịt. Ngay sau đó, linh khi tuôn ra từ trong cơ thể hắn rồi quét một vòng vào cơ thể của nó, tiếng sủa của nó yếu dần đi, cuối cùng, nó đã chìm vào giấc ngủ sâu.
“Cẩu Tử!”
Năm đứa bé phía sau cho rằng chú chó đã chết rồi, nhao nhao kêu khóc thảm thiết. Ngay sau đó, bọn chúng cũng chẳng quan tâm đến chênh lệch tuyệt đối về thực lực, đồng thời lao về phía Lý Phàm.
Lý Phàm khẽ phất tay, cả năm đứa nhỏ đều ngã xuống đất: “Nó vẫn chưa chết.” Hắn thờ ơ nói.
“Muốn cứu mạng của nó thì phải trả lời mấy câu hỏi của ta.” Mấy đứa trẻ hai mặt nhìn nhau, không thể không gật đầu đồng ý.”Chú chó này...”
Lý Phàm khựng lại, đổi giọng nói: “Đứa bé này bị làm sao vậy?” Lý Phàm hỏi.
Không sai, sau khi kiểm tra vào lúc nãy, Lý Phàm phát hiện ra quái vật mình người vuốt chó này không phải là yêu thú gì, mà là nhân loại.
Chẳng qua là bị “ghép” tứ chi của chó vào mà thôi.
Năm đứa nhỏ đưa mắt nhìn nhau.
Cuối cùng, một thằng nhóc có cái dầu vàng khè đứng dậy, e sợ nói: “Cẩu Tử bị người xấu biến thành như vậy.”
“Người phú quý trong thành đều thích dưỡng loại “nhân khuyển” này.”
“Nhân khuyển biết nghe lời hơn chó bình thường, cũng thông minh hơn và có sức lực lớn hơn.”
“Do đó, chúng rất được mọi người ưa chuộng.”
“Mà để biến thành nhân khuyển phải trải qua quá trình chuyển hóa nhờ vào tiên pháp, quá trình này sẽ rất đau đớn.”
“Nếu không vượt qua được thì sẽ mất đi lý trí và trở nên điên dại.”
“Bị người vứt bỏ, tự sinh tự diệt.”
Tuy thằng nhóc này còn nhỏ nhưng nói chuyện rõ ràng, có đầu có cuối.
“Tiên pháp...” Lý Phàm hừ lạnh một tiếng trong lòng.
Hắn chẳng nhìn ra dấu vết do tác động linh lực nào ở trên người Cẩu Tử này cả.
Ngược lại, toàn là những vết tích thô bạo khâu vá tứ chi của chó lên thân người.
Cái gọi là “tiên pháp” kia chỉ là lý do thoái thác lừa gạt người phàm mà thôi.
Nếu để Chương sư huynh nhìn thấy chuyện này, e là y sẽ giận giữ mắng to một hồi: “Tà ma ngoại đạo, người người cùng giết.”
“Cẩu Tử là thứ phẩm tàn phế bị vứt bỏ. Nếu không phải nhờ tiểu Bạch...”
Thằng nhóc tóc vàng đang nói tiếp thì bị đứa phía sau đá mạnh một cái.
Nó vỗ mông, có chút lúng túng, vội vàng sửa lời: “Nếu không phải nhờ Bạch tiên sinh chữa trị cho Cẩu Tử thì chỉ sợ Cẩu Tử đã sớm mất mạng.”
Sắc mặt Lý Phàm hơi thay đổi.
Bạch tiên sinh?
Dường như trước đó, hắn đã từng nghe được cái tên này ngay tại Vẫn Tiên cảnh.
Tinh thể xanh lam trong thức hải lại lập loè ánh sáng, trong chốc lát, hắn đã rà soát lại ký ức chỗ sâu và tìm kiếm ra thông tin liên quan.
Trong lần đạt được “Tử Tiêu Quan Hồn Thuật” kia, sau trận đại chiến giữa hai vị tu sĩ là Chương Thiên Mạch và Tống Hòa Tụng, bên trong Ninh Viễn thành đã biến thành phế tích, đột nhiên có một vài đứa bé ăn xin chừng mười mấy tuổi xuất hiện, đứng ra hô hoán đám người phàm vốn đang tuyệt vọng.
Chính chúng đã gợi lại ham muốn sống sót của mọi người, tổ chức cứu viện đâu ra đấy.
Mà bọn chúng thì lại nghe theo mệnh lệnh của vị Bạch tiên sinh này.
Lý Phàm cũng nổi lên hứng thú, nhân cơ hội hỏi: “Bạch tiên sinh là ai?”
Nhắc tới Bạch tiên sinh, thằng nhóc tóc vàng lập tức bừng bừng phấn chấn, nói hay như hát, khen không dứt miệng: “Bạch tiên sinh là người tốt nhất trên thế gian này.”