“Ngài cũng là người có y thuật lợi hại nhất trên thế gian này.”
“Đồng thời cũng là người đẹp đẽ nhất trên thế gian này.”
Mấy đứa nhóc phía sau cũng nhao nhao mở miệng phụ họa: “Bạch tiên sinh là người nói chuyện dịu dàng nhất trên thế gian.”
“Ngài là người thông minh nhất trên thế gian.”
...
Lý Phàm nghe những câu từ ca ngợi xuất phát từ cảm nhận của bọn nhỏ mà không khỏi cảm thấy buồn cười.
Trong mắt mấy đứa nhóc, chỉ sợ Ninh Viễn thành nho nhỏ này là cả thế gian của chúng đi.
Nhưng mà, qua đây cũng có thể nhìn ra được Bạch tiên sinh này có chỗ hơn người, hơn nữa còn đối xử với bọn nhỏ rất tốt.
Một người như vậy liệu có khả năng là chủ nhân của di niệm duy trì mảnh thời không này chăng?
Lý Phàm nổi lên hứng thú.
“Đúng là Bạch tiên sinh giỏi thật! Có thể dẫn ta tới gặp y được không?” Hắn mỉm cười hỏi.
Chớp mắt một cái, năm đứa nhỏ lập tức im lặng.
Bọn chúng lui ra sau một bước theo bản năng, dùng ánh mắt cảnh giác quan sát Lý Phàm.
Dường như Lý Phàm là người xấu có âm mưu không tốt vậy.
Lý Phàm cười thản nhiên: “Đừng sợ ta, ta giống với Bạch tiên sinh của mấy đứa, cũng là người tốt. Chẳng qua ta muốn gặp mặt y mà thôi.”
Bọn nhỏ dùng ánh mắt trao đổi với nhau một hồi, rồi vẫn là thằng nhóc tóc vàng đứng ra lên tiếng.
“Thật ra chúng ta không biết Bạch tiên sinh ở đâu.”
“Chúng ta sống ở miếu nhỏ thành đông, Bạch tiên sinh thường xuyên tới đó thăm chúng ta.”
“Nếu ngươi muốn gặp Bạch tiên sinh có thể tới trong miếu nhỏ chờ...”
Lý Phàm híp mắt thử phán đoán.
Thằng nhóc tóc vàng không nói dối.
“Dẫn đường đi!” Lý Phàm ném Cẩu Từ còn đang ngủ say lại cho chúng, trầm giọng nói.
Thằng nhóc tóc vàng đỡ lấy Cẩu Tử, nó quan sát, quả nhiên Cẩu Tử chỉ đang hôn mê thôi, rồi lập tức thở phào một hơi.
Sau khi chắc chắn Lý Phàm không phải loại người đại gian đại ác thì nó mới yên tâm.
Thế là Lý Phàm được mấy đứa nhóc dẫn đường, đi tới một tòa miếu nhỏ ở phía đông Ninh Viễn thành.
Tựa hồ đây là một ngôi miếu bị bỏ hoang.
Tượng đá thờ cúng đã sớm nứt vỡ, chỉ còn lại một nửa.
Trong miếu, còn có hơn mười đứa nhóc khác ăn mặc rách rưới có cả nam lẫn nữ.
Tuy nhìn chúng gầy yếu nhưng ánh mắt lại tràn đầy sức sống và linh hoạt.
Thấy năm đứa nhóc trở về, cả đám nhao nhao xông tới, mồm năm miệng mười thảo luận: “Lục Nhai, vị đại thúc này là ai thế?”
“Sao lại trở về tay không vậy, lần này không kiếm được đồ ăn à?”
“Cẩu Tử, Cẩu Tử bị gì thế?”
Lục Nhai tóc vàng đứng ra giải thích cho cả đám.
Lý Phàm cũng hiểu được vì sao năm đứa Lục Nhai lại đi theo mình chẳng có lý do.
Đơn giản là chúng thấy hắn lạ mặt, là người từ bên ngoài nên muốn xin chút tiền mua đồ ăn mà thôi.
Tính ra chúng không chỉ có một riêng một nhóm của Lục Nhai, chẳng qua giờ mấy nhóm khác còn chưa trở về thôi.
Những đứa nhỏ trong miếu dùng ánh mắt cảnh giác xen lẫn tò mò quan sát Lý Phàm.
Nhưng chúng không lại gần.
Lý Phàm cũng lười so đo với đám tiểu quỷ này, chỉ đứng ở một bên chờ Bạch tiên sinh tới.
Nếu không ngoài dự kiến, chờ đến lúc Chương sư huynh ra tay, Ninh Viễn thành sẽ biến thành một mảnh phế tích dưới tay hai vị tu sĩ, thì khi đó, Bạch tiên sinh cũng sẽ xuất hiện.
Qua nửa ngày, Lý Phàm thấy thời gian đã tới, bèn gửi cho Chương sư huynh một tin: “Cẩn thận Tống quản sự...”
Sau đó, hắn lại yên lặng tiếp tục chờ.
Quả nhiên, không lâu lắm, tiếng hét phẫn nộ như sấm của Chương sư huynh vang lên trên bầu trời Ninh Viễn thành.
“Tà ma ngoại đạo! Muốn chết!”
Sấm sét màu tím đại diện cho thiên uy lập lòe trên trời.
“Các vị đạo hữu, mau ra tay nhanh!” Đây là thanh âm của Sở Lương.
Chiến đấu bộc phát.
Lý Phàm biết rõ thực lực Chương sư huynh nên cũng không chú ý quá nhiều.
Hắn hứng thú quan sát biểu hiện của đám nhóc.
“Nhanh! Nhanh! Trốn vào hầm ngầm.”
Nhìn cảnh sắc khác biệt trên vòm trời, sắc mặt của Lục Nhai trắng bệnh, nó vội vàng chỉ huy không ngớt lời.
Mà bọn nhỏ hình như cũng đã sớm thuần thục với việc tránh nạn này rồi.
Chúng đẩy tượng đá bị vỡ mất một nửa kia ra, để lộ cửa động rồi chui vào, tuy cả đám đều sợ hãi nhưng chúng không hề hoảng loạn mà vẫn có trước có sau.
“Đại thúc, ngươi cũng tới đây tránh một hồi đi.”
Khi trong miếu chỉ còn lại một mình Lục Nhai, nó quay đầu nhìn Lý Phàm nói: “Bên ngoài có tiên nhân đánh nhau, nguy hiểm lắm.”
Lý Phàm cười: “Không cần lo cho ta, tự ngươi xuống tránh nạn đi.”
Lục Nhai do dự một lát, khẽ gật đầu, bóng hình nhỏ thó của nó biến mất trong cửa động.
Tượng đá chầm chậm trở về chỗ cũ, che lại cửa động.
Lúc này, Lý Phàm mới từ từ đi tới trước tượng đá lộ ra vẻ mặt không hiểu lắm.
Vừa nãy, khi bọn nhỏ đẩy tượng đá ra, để lộ mất thật bên dưới, Lý Phàm có chút bất ngờ.
“Có chút thú vị, tượng đá nhìn như bình thường này lại có thể che dấu thần thức của mình.”
Lý Phàm vuốt ve tượng đá lâu năm, linh lực trong cơ thể dũng mãnh trào ra.
Linh lực tràn ra khỏi cơ thể giống như nước gặp bờ đê, bị cản lại bên ngoài tượng đá.
Lý Phàm dùng đủ loại thủ đoạn mà vẫn không thể dò xét được tượng đá, nó dường như có thể ngăn cách cả thần thức lẫn linh khí.
“Thú vị, không biết là loại chất liệu gì.”
Lý Phàm tạo ra một con dao găm bằng nước, khống chế nó cắt về phía tượng đá.
Đừng nói là tảng đá bình tường, cho dù là kim loại cũng sẽ bị dao găm này cắt làm đôi.
Nhưng hết lần này tới lần khác, dao găm không có cách nào cắt vào trong tượng đá này nửa ly.