Dao găm vừa chạm tới tượng đá, trong nháy mắt, thủy linh khí duy trì năng lượng cho nó lập tức tiêu tán.
Ngoài dội ướt tượng đá ra thì nó chẳng thể tạo thành một chút phá hư nào cả.
“Bảo bối tốt! Đáng tiếc là số lượng quá ít, mình cũng không có cách mang đi.”
“Bằng không thì mình có thể dùng làm nguyên liệu chế tạo một gian mật thất an toàn tuyệt đối.”
Suy nghĩ tới việc lợi dụng đặc tính của vật liệu không biết tên này như thế nào, Lý Phàm không thể không cảm thấy tiếc nuối.
Chợt, Lý Phàm nảy ra ý tưởng, tìm một cục đá ở trên mặt đất gần tượng đá.
Hắn dùng tảng đá làm công cụ, đập lên tượng đá khiến cho nó vỡ ra một mảnh nhỏ.
Sau đó, Lý Phàm lấy mảnh đá vụn từ tượng đá này đâm vào cánh tay.
Máu tươi chảy ròng ròng.
Lý Phàm khẽ cau mày.
Khi vận chuyển tới miệng vết thương do mảnh vụn tạo thành thì linh khí lại đột nhiên đình trệ, làm cho thương thế không cách nào được chữa trị.
Lý Phàm rơi vào trầm tư, lúc này, hắn mới nhịn đau rút mảnh vỡ ra, cầm trong tay vuốt ve.
“Có lẽ không cần dùng phương pháp “tiêu hao”, mình cũng có thể đánh bại Chương sư huynh.”
Hắn âm thầm suy nghĩ.
Ngay lúc Lý Phàm còn đang nghiên cứu tượng đá thần kỳ này, trận chiến trên bầu trời đã tới giai đoạn gay cấn.
Tống Hòa Tụng lộ ra bộ mặt thật, cùng với đám người Sở Lương vây công Chương Thiên Mạch.
Lực phá hoại do mấy người giao thủ khiến cho Ninh Viễn thành bên dưới trở nên hoang tàn.
Vô số phòng ốc sụp đổ, không biết đã có bao nhiêu người phàm vì thế mà chết đi đầy uất ức.
Còn toà miếu nhỏ này được Lý Phàm ra tay ngăn cản nên cũng không có nguy hiểm gì.
“Coi như không có mình thì có tượng đá này, bọn nhỏ cũng không gặp chuyện gì.”
“Khó trách lúc trước, sau khi chiến đấu kết thúc, bọn nhóc này còn có tinh thần đứng ra tổ chức cứu viện.”
Lý Phàm thầm nghĩ bụng.
Chiến đấu vẫn diễn ra dựa theo kịch bản lúc trước.
Tống Hòa Tụng rơi vào thế hạ phong, hai tay đánh mạnh về phía Ninh Viễn thành.
Trong nháy mắt, người thường chết đi vô số, biến thành sát khí đỏ rực ngút trời, tạo thành “Chúng Sinh Luyện Thần trận” giam cầm Chương Thiên Mạch.
Tống Hòa Tụng được thế không tha người, đánh ra liên tiếp mấy chưởng nữa.
Mỗi một chưởng mà tu sĩ Kim Đan đánh ra đều mang đi hơn vạn mạng người.
Trong lúc đó, có một chưởng vừa lúc đánh về phía miếu nhỏ.
Lý Phàm chớp mắt một cái, thu hồi lá chắn rồi lách mình núp sau tượng đá.
Gặp phải tượng đá, chưởng pháp chưa kịp bộc phát sức mạnh thì đã tiêu tán hết.
Ngoại trừ chỗ có tượng đá ngăn cản, hết thảy mọi thứ bên ngoài đều đã biến thành phế tích. Tựa như có khu vực linh lực không đánh tới, cho nên Tống Hòa Tụng cũng không hề phát hiện ra việc này.
Lý Phàm bước ra khỏi tượng đá, tiện tay dọn dẹp phế tích xung quanh, tiếp tục xem trận chiến trên bầu trời.
Đợi đến khi Chương Thiên Mạch phá rồi lại lập, tiến vào trạng thái tử đan đại sát tứ phương, Lý Phàm suy nghĩ một lát rồi đẩy tượng đá ra, bước vào mật thất bên dưới.
Thấy có người tiến vào trong mật thất, bọn nhóc vốn còn đang lo lắng thì lại nhận ra đó là “người tốt” Lý Phàm nên không khỏi thở phào một hơi.
“Ta vẫn nên vào đây tránh thì hơn, bên ngoài đánh nhau đáng sợ quá.” Lý Phàm lắc đầu giận dữ nói.
Lục Nhai ngồi dưới đất nhếch miệng cười, cũng không nói gì mà chỉ mời Lý Phàm qua đó ngồi xuống.
Mật thất dưới đất không lớn nhưng đủ chỗ cho mọi người tránh nạn.
Bên trong còn có một ít nước uống và thức ăn dự trữ, hiển nhiên, chỗ tránh nạn này thường xuyên được dùng tới.
Nhân cơ hội này, Lý Phàm bắt đầu nói chuyện phiếm với Lục Nhai.
Qua đây, hắn biết được miếu thờ này vốn có tên “Miếu Huyền Thiên”.
Còn mật thất dưới đất là do đám nhóc này vô tình phát hiện được, ban đầu đã có sẵn rồi.
Không biết miếu này cung phụng ai nhưng mà nó đã bị bỏ hoang từ rất nhiều năm rồi.
Về phần một nửa tượng đá còn lại đi đâu mất thì Lục Nhai cũng không biết.
Đúng lúc này, một bé gái cách đó không xa chen miệng nói: “Cái này ta biết, nó ở ngay trong nhà Bạch tiên sinh. Lúc trước tiên sinh mang ta về chữa bệnh ta có nhìn thấy.”
“Nửa người phía trên cứ thể sừng sững ở đấy, không có mặt mũi, trông quái dị đến đáng sợ.”
Lục Nhai ngẩn người: “Ngươi biết nhà Bạch tiên sinh ở đâu à? Sao lúc trước ta hỏi ngươi không nói?”
Mặt bé gái đỏ lên, trợn mắt nhìn Lục Nhai: “Ta từng tới đó, nhưng mà lúc đó ngã bệnh mơ mơ màng màng, ai biết được đường đi như thế nào.”
“Bạch tiên sinh...”
Lý Phàm nghe cuộc đối thoại của hai đứa nhóc, thầm suy nghĩ một vài chuyện trong lòng.
...
Phía trên Ninh Viễn thành, Chương Thiên Mạch tru sát hết bọn tặc tử rồi vội vàng tìm kiếm tung tích vị sư đệ đã gửi cảnh báo cho mình.
Nhưng dù có đảo thần thức quét qua quét lại Ninh Viễn thành nhiều lần, y vẫn không tìm thấy.
Chương Thiên Mạch cho rằng sư đệ gặp bất trắc, cảm thấy vô cùng hối hận.
Y không từ bỏ ý định, lại tiếp tục tìm kiếm, ít nhất thì cũng phải tìm được thi thể của sư đệ, nhưng vẫn không có kết quả.
Chương Thiên Mạch đành phải đi lấy thọ quả một mình, bi thống rời khỏi Ninh Viễn thành.
Sau khi y rời đi không lâu, một thân hình nhỏ nhắn bỗng ló đầu ra khỏi toà miếu nhỏ nhìn ra ngoài.
Nó quá sát hồi lâu rồi mới yên tâm la lên: “Không sao rồi, ra ngoài đi.”
Sau đó, Lý Phàm theo sau một đám nhóc đi ra từ trong mật thất.
Đám trẻ con nhìn Ninh Viễn thành biến thành phế tích, thi thể xếp đầy khắp nơi thì không khỏi cảm thấy mờ mịt.