Nhưng dù sao, chúng cũng là cô nhi một mình bươn chải bên ngoài nên có tâm lý chịu đựng rất mạnh.
Lý Phàm không thấy được chút sợ hãi nào trong mắt chúng, chẳng qua chỉ có chút mờ mịt mất phương hướng không biết nên làm gì mà thôi.
“Chắc vị Bạch tiên sinh này cũng sắp tới rồi.”
Trong thành, lúc này ngoại trừ Lý Phàm ra, không còn ai là người tu hành nữa, hắn không hề cố kỵ, lập tức vận dụng thần thức tìm kiếm tung tích của Bạch tiên sinh trong số những người còn sống sót.
Dựa theo miêu tả của đám nhóc, Bạch tiên sinh rất dễ tìm.
Trẻ tuổi, dịu dàng, đẹp mắt, rất giống hình tượng thư sinh yếu ớt.
Nhưng mà...
Sắc mặt Lý Phàm thay đổi, hắn không tìm được ai phù hợp cả.
Lý Phàm lại tìm thêm mấy lần, vẫn không có kết quả.
“Chẳng lẽ cái gọi là rất đẹp kia là do lũ nhỏ tự tô điểm thêm?”
Lý Phàm không khỏi suy đoán.
Không còn cách nào khác, hắn chỉ đành ở trong miếu nhỏ chờ Bạch tiên sinh tới.
Thế nhưng, lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Đợi cho đến khi thời gian ở lại Vẫn Tiên cảnh kết thúc, hắn vẫn không chờ được Bạch tiên sinh tới.
Cảnh sắc chung quanh dần hoá hư ảo, ngay lúc Lý Phàm sắp phải rời khỏi Vẫn Tiên cảnh, hắn loáng thoáng nghe được tiếng hô hào hứng của đám nhóc:
“Tiểu Bạch! Tiểu Bạch tới rồi!”
“Bạch tiên sinh! Bạch Tiên sinh!”
Lý Phàm mạnh mẽ quay đầu lại nhìn, chỉ trông thấy một bóng người mơ hồ.
Lý Phàm chỉ kịp nhìn thấy bọn nhỏ vây quanh bóng người thon gầy mặc y phục màu xanh thì đã bị bức bách rời khỏi Vẫn Tiên Cảnh.
Sau một hồi trời đất quay cuồng, Lý Phàm trở về thế giới hiện thực.
“Bạch tiên sinh...”
“Chủ nhân của mảnh thời không di niệm này là y sao?”
Tuy rằng lần thám hiểm này không có thu hoạch gì mang tính thực tế nhưng Lý Phàm đã chắc chắn được một việc.
Vị Bạch tiên sinh này có gì đó quái lạ.
Trong thời không di niệm này, nếu Lý Phàm không nhúng tay thay đổi thì mọi chuyện đáng lẽ phải diễn ra cố định bất biến.
Dựa theo những gì đã diễn ra trong lần trước, ngay sau khi đại chiến kết thúc không lâu, vị Bạch tiên sinh này sẽ xuất hiện ở toà miếu nhỏ mà bọn trẻ ẩn núp.
Nhưng mà lần này...
“Chẳng lẽ lại trùng hợp tới vậy, ngay khi mình vừa hết thời gian cũng là lúc y xuất hiện?”
Lý Phàm không cho rằng đây là trùng hợp.
Vị Bạch tiên sinh này rõ ràng cố ý trốn hắn.
Hoặc là nói, vì nguyên nhân đặc thù nào đó nên Lý Phàm không thể gặp được y.
Tựa như việc Lý Phàm không có cách nào rời khỏi Ninh Viễn thành vì quy tắc của mảnh thời không di niệm này chỉ gói gọn trong toà thành đó.
Lý Phàm không cố truy tìm nguyên nhân vì sao lại có chuyện như thế này, vừa phân tích một thoáng, hắn thấy khả năng vị Bạch tiên sinh kia là chủ nhân của thời không di niệm này là khá cao.
Nếu đã như vậy thì chấp niệm của Bạch tiên sinh là gì?
Lý Phàm liên tưởng tới đánh giá mà đám nhóc dành cho Bạch tiên sinh “người tốt nhất trên thế gian”.
Hơn nữa, Bạch tiên sinh còn chủ động đứng ra tổ chức cứu viện và tích cực giúp đỡ trị liệu cho người bị thương.
...
Cảnh tượng Ninh Viễn thành sau đại chiến như tận thế, khắp nơi trải đầy thi thể bắt đầu hiện lên trước mắt Lý Phàm.
“Quê hương bị trận chiến của tu sĩ phá huỷ, gần như bị biến thành miền đất chết.”
“Nếu cảnh tượng tàn nhẫn này chưa bao giờ xảy ra thì tốt biết mấy.”
“Liệu đây có phải chấp niệm của ngươi không?”
Lý Phàm suy nghĩ một hồi.
Tuy rằng không thể loại trừ khả năng khác, nhưng căn cứ vào manh mối hiện có, cộng thêm hình tượng được thiết lập sẵn của Bạch tiên sinh thì đây là khả năng lớn nhất.
“Cố gắng không để cho người phàm chết đi, giải quyết việc lấy thọ quả ở Ninh Viễn thành sao? Việc này hơi khó đây.”
Đã có kết quả phỏng đoán, kế tiếp, Lý Phàm cần tìm cách chứng minh nó là đúng.
Chỉ có điều, hoàn thành mục tiêu này e là còn khó khăn hơn cả việc đơn thuần đánh bại Chương sư huynh.
Trước không bàn tới thần uy vô địch của Chương sư huynh, chỉ riêng việc đuổi bắt Tống Hòa Tụng - tu sĩ Kim Đan trung kỳ, mà không để ảnh hưởng tới người phàm đã là một chuyện quá khó rồi.
“Cũng may, mình có thần thông “Phược Trùng”, trước tiên cứ thử tất cả mọi cách một lượt đã.”
“Nếu còn không được thì chờ đột phá Kim Đan, mình lại đi giải quyết chuyện này vậy.”
Tóm lại, Lý Phàm đã thấy được hy vọng thoát khốn khỏi Ninh Viễn Thành. Về phần hao phí một chút thời gian, Lý Phàm tỏ vẻ không quan tâm, thứ hắn không thiếu nhất chính là thời gian.
Hắn yên lặng vạch ra kế hoạch hành động khi tiến vào Vẫn Tiên cảnh lần sau. Lý Phàm nhớ lại tượng đá huyền bí trong miếu nhỏ, bắt đầu tìm kiếm từ Thiên Huyền Kính.
Kết quả, đây cũng không phải là thứ gì tuyệt mật, rất nhanh hắn đã tra được thông tin liên quan:
“Tuyệt tiên thạch”, đây là tên gọi các tu sĩ đặt cho loại đá này.
Công hiệu của nó giống như Lý Phàm thử nghiệm được, có thể ngăn cách hết thảy linh lực và thần thức.
Vào thời thượng cổ, nó thường dùng để xây dựng mật thất, điêu khắc tượng đá hay chế tạo thành thạch đinh để cầm cố phạm nhân.
Thạch đinh được chế tạo từ tuyệt tiên thạch còn được đi kèm cùng một châm pháp mang tên “Phong Tiên Tuyệt Linh.”
Chỉ cần dùng thạch đinh được chế tạo từ tuyệt tiên thạch châm vào mười huyệt vị trên cơ thể là có thể ngăn cản linh lực vận chuyển, phong ấn tu vi.
Tuy nhiên, theo năm tháng đổi thay, số lượng tuyệt tiên thạch ít dần đi, tới thời nay thì khó mà gặp được.
Nếu vô tình nhặt được vài viên trong di tích tông môn mang về thì cũng có thể bán được với giá cao.