“Số tuyệt tiên thạch còn sót lại trong miếu nhỏ kia cũng tạm đủ để luyện ra một bộ thạch đinh.”
Lý Phàm lập tức dùng điểm cống hiến mua bộ châm pháp “Phong Tiên Tuyệt Linh” này.
...
Năm 25 sau Lưu Điểm, sau khi Lý Phàm bế quan không lâu, tin tức truyền ra từ châu Cửu Sơn lại hấp dẫn ánh mắt của tu sĩ khắp thiên hạ một lần nữa.
Gần đây, toà di tích Triều Nguyên tông mãi vẫn chưa dò xét được gì kia bỗng có biến hoá kỳ dị.
Lúc mới bắt đầu, bên trong di tích tông môn trống không này thỉnh thoảng lại có bóng người xuất hiện đi tới đi lui.
Chờ khi các tu sĩ phát hiện chạy tới thì bóng người lại biến mất không thấy đâu.
Dần dà, tần suất bóng người xuất hiện càng ngày càng nhiều, thời gian xuất hiện mỗi lần cũng gia tăng đáng kể.
Về sau, ngay cả thanh âm nói chuyện của bóng người, tu sĩ cũng có thể nghe thấy được.
Ngoại trừ việc không chạm vào được, không phải thực thể thì những bóng người này không khác gì con người.
Bóng người hình như không phát hiện có tu sĩ tiến vào nên vẫn sinh hoạt như thường nhật tại thời không của bản thân, không hề bị quấy nhiễu.
Mà nguyên nhân khiến chuyện này gây tiếng vang lớn là do có một vị tu sĩ trùng hợp bắt gặp cảnh tượng một đệ tử của Triều Nguyên tông đứng đọc “Thiên Quang Trúc Dương Quyết”.
Tu sĩ này vui mừng, vội vàng học thuộc lòng pháp quyết.
Tuy rằng đây chỉ là một bộ công pháp Luyện Khí kỳ nhưng chuyện này có ý nghĩa phi phàm.
Bởi vì, điều đó có nghĩa là tu sĩ tiến vào có khả năng thu được các loại công pháp cấp cao hơn.
Coi như không có công pháp thì chỉ cần có thể quan sát các tu sĩ Triều Nguyên tông thời thượng cổ luyện đan, luyện khí thôi, đã tương đương với việc được lão sư miễn phí ân cần dạy dỗ, trực tiếp hướng dẫn thực hành.
Kết quả là di tích Triều Nguyên tông vốn sắp không ai hỏi thăm, lại trở nên vô cùng náo nhiệt.
Đương nhiên, náo nhiệt này thuộc về Vạn Tiên Minh, không có chút quan hệ gì với Ngũ Lão hội.
Không biết vì sao mấy vị tu sĩ Hoá Thần chịu trách nhiệm trấn thủ biên cương cũng không trở về mà vẫn trú đóng tại trong châu Cửu Sơn.
Thiên Huyền Tỏa Linh trận luôn luôn mở ra.
Một khi tu sĩ Ngũ Lão hội mang tâm lý may mắn lẻn vào thì sẽ bị giết chết ngay tại chỗ.
Trước đó, châu Cửu Sơn vốn có tình hình lộn xộn, dưới tình thế này, nơi đây không khỏi trở nên yên bình hơn xưa nhiều.
Trong lúc đó, trên hoang đảo ở biển Tùng Vân, mọi người Ly giới lại nổi lên tranh chấp hiếm thấy.
Nguyên nhân của sự việc cũng là do biến hóa mới của di tích Triều Nguyên tông.
Trong lúc ra ngoài, mập mạp Diệp Phi Bằng vô tình nghe được cuộc nói chuyện của những tu sĩ đi ngang qua nên mới biết việc này.
Khi trở về hoang đảo, lúc mọi người nói chuyện phiếm, y cũng thuận miệng nói ra việc này.
Ai mà ngờ, sau khi nghe được chuyện này, Tô tiểu muội và Trương Hạo Ba cùng sinh ra cảm ứng trong lòng.
Cơ duyên kết đan của bản thân ở ngay Triều Nguyên tông kia!
Hai người đã bị vây khốn ở cảnh giới Trúc Cơ viên mãn đã lâu.
Thứ nhất là do bình cảnh do “thiên chi ách” gây ra, khiến họ không cách nào đột phá.
Thứ hai là do hai người còn chưa quyết định được nên dùng pháp nào để kết đan.
Hôm nay, cơ duyên gần ngay trước mắt, hai người nhất thời nảy ra ý tưởng đi tới châu Cửu Sơn.
Đường đi lần này xa xôi, nguy cơ trùng trùng.
Tiêu Hằng, với tư cách là người nối nghiệp “Phục Tiên” trên danh nghĩa, tất nhiên đứng ra phản đối.
Y cho rằng, với tư chất của hai người, bình cảnh kết đan chỉ có thể vây khốn họ một thời gian mà thôi, chứ không đời nào vây khốn cả đời được.
Không có cơ duyên của Triều Nguyên tông thì cũng sẽ có cơ duyên khác thay thế.
Vả lại, hai người mới có thực lực Trúc Cơ viên mãn, nếu bây giờ mà ra ngoài lưu lại thì quá mức nguy hiểm.
Dù hai người có thiên phú dị bẩm và chiến lực mạnh mẽ, nhưng chênh lệch cảnh giới vẫn còn đó.
Chi bằng tiếp tục an ổn ở ẩn một đoạn thời gian, đợi mọi người cùng đột phá tới Kim Đan cảnh, năng lực tự vệ tăng lên thì cùng nhau ra ngoài tìm kiếm cơ duyên.
Lời của Tiêu Hằng không phải không có lý.
Nhưng Tô tiểu muội cùng Trương Hạo Ba vất vả lắm mới cảm ứng được cơ duyên của bản thân, nếu muốn họ dễ dàng buông tha thì cũng không thể được.
Với cái tính tình bạo dạn của Tô tiểu muội, một khi đã quyết định thì ai nói nàng cũng không nghe.
Mà Trương Hạo Ba thì càng có lý do.
Y vốn bước lên con đường tu hành khá muộn, lớn hơn mọi người Ly giới đến mười mấy tuổi, vốn dĩ đã xếp tít phía sau.
Nếu hôm nay còn bắt y đợi nữa thì ai biết được cơ duyên lần sau bao giờ mới xuất hiện?
Phải biết rằng, con đường tu hành, chậm một bước là chậm cả đời.
Trương Hạo Ba y đã chậm hơn mọi người rất nhiều bước, y không muốn tiếp tục chậm trễ nữa.
Ánh mắt của Trương Hạo Ba kiên định, hiển nhiên y đã hạ quyết tâm.
Nói một hồi lâu, Tiêu Hằng cũng yên lặng, không tìm ra được lý do phản bác.
Y đánh phải đưa ánh mắt cầu cứu về phía đám người Tô Trường Ngọc, Diệp Phi Bằng, hi vọng bọn họ đứng ra khuyên bảo.
Diệp Phi Bằng chẳng thèm quan tâm, tùy ý nói: “Tiêu Hằng, ngươi cũng đừng phí công nữa.”
“Ngươi suy nghĩ cái đi, lúc trước ta cũng đã có thể đào thoát từ trên tay tu sĩ Nguyên Anh của Vạn Tiên Minh. Hai người bọn họ phúc lớn mạng lớn, tu vi chẳng hề kém ta.”
“Chỉ cần bọn họ cẩn thận một chút, thì nào có nguy hiểm gì được.”
Tô Trường Ngọc thì im lặng đồng ý, không định ngăn cản Tô tiểu muội.