Nhìn bộ dạng đau khổ gần chết vô cùng đáng thương của tên mập này, nếu không phải từ trước đến nay Lý Phàm luôn giám thị nó thì e rằng hắn đã sớm bị kỹ xảo diễn kịch của nó lừa gạt rồi.
Nể tình nó ra sức biểu diễn như vậy, Lý Phàm cũng không nỡ bỏ mặc.
Hắn suy tư một lúc, khắc “'Tạo Hóa Hồng Lô Công”, bí pháp dùng lực lượng từ mật tàng để cường hoá cơ thể mà bản thân nghiên cứu ra, lên trên ngọc giản rồi truyền qua cho Diệp Phi Bằng.
Diệp Phi Bằng thấy trước mắt lóe sáng.
Thấy lần này có thu hoạch, y lập tức mừng rỡ nhảy dựng lên. Cầm ngọc giản trong tay, y không chờ được mà bắt đầu xem lấy xem để nội dung bên trong.
“Tạo Hóa Hồng Lô Công?”
Chỉ năm chữ to vô cùng khí phách này đã đủ khiến y phải kinh hãi.
Đồng tử của Diệp Phi Bằng co lại, y thu hồi ngọc giản theo bản năng, quan sát trải phải một hồi.
Sau khi chắc chắn trong tiền trạm cảnh này chỉ có một mình mình, Diệp Phi Bằng mới như hổ đói mà đọc ngấu nghiến nội dung công pháp.
Sau một lát, y lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
“Chỉ thế này?”
Diệp Phi Bằng cảm giác thấy sai sai, y không cam lòng, đọc kỹ lại lần nữa.
“Không đúng. Tạo Hóa Hồng Lô Công này vừa nghe đã thấy huyền bí vô cùng, sao có thể đơn giản như vậy?”
“Chẳng lẽ nó thâm ảo quá mức, còn tư chất của mình không đủ nên mình không thể hiểu hết được?”
Trong lúc nhất thời, mập mạp rơi vào tình trạng hoài nghi bản thân sâu sắc.
Sau một hồi hoang mang, Diệp Phi Bằng đọc đi đọc lại “Tạo Hóa Hồng Lô Công” tới mấy lần.
Cuối cùng, y nhìn chằm chằm vào dòng chữ nhỏ ở phần cuối của công pháp, đăm chiêu suy nghĩ.
“Đại đạo về đơn giản, tạo hoá vô tư này.”
“Chân pháp truyền thiên hạ, có duyên người mới hay.”
...
Diệp Phi Bằng lẩm bẩm niệm mấy câu thơ này, ánh mắt càng ngày càng sáng ngời.
“Đúng vậy, đại đạo vốn đơn giản, một câu chân truyền.”
“Tạo Hóa Hồng Lô Công này nhìn qua thì đơn giản, nhưng nếu xem nhẹ nó vậy thì hết sức sai lầm.”
Mập mạp bắt đầu có lại tự tin.
“Phục Tiên là tổ chức tồn tại từ thời thượng cổ, tuy rằng ngày nay đã xuống dốc nhưng dù sao gốc gác vẫn còn đó.”
“Đồ vật nó trân tàng sao có thể là bình thường được.”
“Tạo hóa, tạo hóa. Công pháp này đúng là tạo hoá của Diệp Phi Bằng ta.”
Diệp Phi Bằng kích động bóp nát ngọc giản rồi phi thẳng ra khỏi tiền trạm cảnh.
Thân hình của y nhanh như gió trốn vào trọng một cái rãnh dưới biển cạnh hoang đảo. Sau đó, y dựa theo phương pháp tu luyện được ghi trong Tạo Hóa Hồng Lô Công, bắt đầu tu hành.
“Vận chuyển lực lượng từ mật tàng trong cơ thể...”
Diệp Phi Bằng nhắm mắt, cố gắng cảm ứng lực lượng ẩn chứa trong cơ thể.
Trong chốc lát, y như rơi vào hôn mê, khí tức trên thân dần yên lặng xuống.
Trọn vẹn một tháng trôi qua như thế, ngày hôm nay, bỗng nhiên có một tia ửng đỏ không biết từ đâu ra hiện lên trên mặt của Diệp Phi Bằng.
Trên đỉnh đầu của y, hư ảnh Côn Bằng cũng hiện ra, phối hợp kêu to một tiếng.
“Phụt!” Y phun ra một ngụm máu tươi, đôi cánh màu nâu sau lưng mở rộng ra.
Trong cơ thể của y dường như có một luồng năng lượng rất lớn.
Nó bắt đầu vận chuyển không ngừng, những chỗ nó đi qua đều nổi rõ trên da.
Nhìn qua giống như một cục thịt chạy khắp cả người y.
Diệp Phi Bằng không thấy sợ mà còn lấy làm mừng.
“Lực lượng từ mật tàng quả nhiên không phải chuyện đùa! Mình vốn tưởng rằng bản thân đã sớm mở ra hết tất cả tiềm năng của huyết mạch Côn Bằng.”
“Thật không ngờ, vẫn còn lâu mới đến.”
Ngay khi Diệp Phi Bằng hưng phấn, lại có thêm một luồng lực lượng bao la mờ mịt chợt xuất hiện trong thân thể của y.
Mập mạp tựa như bị đập một cái, phun ra một ngụm máu tươi.
“Vừa rồi vận chuyển quá nhiều, hơi khó khống chế.”
Khi thân thể đã bị luồng lực lượng này trùng kích đến mức vặn vẹo cả, Diệp Phi Bằng lập tức nghiêm túc lại:
“Cần phải nhanh chóng luyện hóa những lực lượng này.”
“Thân như lò nung, tạo hóa làm công. Mật tàng như than, vạn vật như đồng!”
Diệp Phi Bằng hồi tưởng lại những yếu quyết quan trọng trong công pháp, đôi mắt phát ra ánh sáng.
Thân thể đang biến dạng của mập mạp lại bắt đầu nóng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
“Uỳnh!”
Thanh âm như cự chùy va chạm mơ hồ truyền ra từ trong cơ thể y.
Khi âm thanh này vừa mới vang lên, thân thể của Diệp Phi Bằng lại bắt đầu run rẩy kịch liệt.
Tuy nhiên, lực lượng mật tàng lưu chuyển quanh thân cũng vì một búa này mà chậm lại.
Mặc dù không mấy rõ ràng nhưng Diệp Phi Bằng vẫn có thể cảm nhận được biến hóa trong cơ thể.
“Tốt!”
“Lại lần nữa!”
Ánh mắt của y toát ra vẻ quả nhiên là thế.
Lại thêm một búa đập xuống.
...
Búa đập không ngừng, hai luồng lực lượng mật tàng dồi dào chậm rãi được hấp thu vào thân thể của Diệp Phi Bằng.
Cường độ thân thể của y lại được tăng cường lần nữa.
Trong khoảng thời gian ngắn, cường độ thân thể được tăng cường ước chừng một phần mười.
Ngay lúc Diệp Phi Bằng đang vui mừng quá đỗi với kết quả này thì thân thể như lò nung của y lại phát ra tia sáng hừng hực như lửa.
Dường như cơ thể hấp thu quá mức nên xuất hiện từng vết rạn.
Tựa hồ một giây sau, “lò nung” sẽ không chịu nổi nữa mà vỡ vụn ra.
Sắc mặt của Diệp Phi Bằng biến đổi mạnh.
Nhưng y còn chưa kịp phản ứng gì thì trong đan điền, bỗng nhiên có một ánh sáng màu lam nở rộ.
Ánh sáng xanh lam dần di chuyển bao phủ những tia sáng đỏ kia tựa như có ý thức riêng vậy, tự động không ngừng chữa trị thương thế cho Diệp Phi Bằng.