Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 409 - Chương 409. Người Có Duyên Tu Kỳ Công (2)

Chương 409. Người có duyên tu kỳ công (2) Chương 409. Người có duyên tu kỳ công (2)

Ngay tại lúc đó, những hạt ánh sáng màu lam nhạt thật nhỏ mênh mông từ vùng biển phụ cận nối tiếp nhau vọt thẳng tới chỗ Diệp Phi Bằng,

Không chỉ đơn thuần là lực lượng thuộc tính thủy mà còn bao hàm cả năng lượng sinh mệnh tinh thuần.

Được những đốm sáng này tẩm bổ, thân thể của tiểu mập mạp dần ổn định lại.

“Tuyệt!”

“Công pháp có nói, quá trình rèn luyện thân thể không thể diễn ra quá nhanh, bằng không thì cơ thể sẽ bị tổn thương.”

“Mà mình vì tu luyện lần đầu nên quá mức vội vàng, vận chuyển quá nhiều lực lượng từ mật tàng.”

“Vượt qua khả năng thừa nhận của cơ thể, tựa như bổ quá không tiêu thụ nổi.”

“Nhưng mà không ngờ rằng Thương Hải châu lại có thể chữa trị thương thế cho mình.”

“Nói như vậy, chẳng phải là...”

Càng nghĩ, y càng thêm mừng rỡ trong bụng.

Tiếng chuỳ đập lớn lại vang lên lần nữa.

Đã nếm được ngon ngọt, Diệp Phi Bằng không thể chờ đợi nữa mà tiếp tục tu luyện.

Ở trong Thiên Huyền Kính, nhìn thấy hết mọi chuyện từ đầu đến cuối, Lý Phàm không khỏi phát ra một tiếng cảm thán dài sườn sượt.

“Đây là sức mạnh của huyết mạch Côn Bằng sao?”

“Quả nhiên, cơ thể của yêu thú thượng cổ không phải là thứ mà con người có thể bắt chước được.”

Thật ra, khi đưa “Tạo Hóa Hồng Lô Công” cho Diệp Phi Bằng, Lý Phàm cũng có tâm tư thử nghiệm.

Hắn muốn xem thử, phương pháp lợi dụng lực lượng mật tàng thân thể kết hợp với huyết mạch yêu thú sẽ tạo ra biến hoá gì mới.

Hiển nhiên, kết quả vượt quá dự tính của Lý Phàm.

Dường như là vì thể chất của huyết mạch yêu thú vốn hơn xa người bình thường nên khả năng chịu đựng của Diệp Phi Bằng với “Tạo Hóa Hồng Lô Công” mạnh hơn phân thân Lâm Phàm rất nhiều.

Nên biết, khi tu luyện Tạo Hóa Hồng Lô Công, phân thân của hắn phải cẩn thận từng li từng tí mà vận chuyển từng chút lực lượng mật tàng để cường hoá cơ thể.

Sau đó, còn phải chờ cho thân thể đạt đến cường độ nhất định thì mới có thể rèn luyện tiếp.

Còn về phần Diệp Phi Bằng, y trực tiếp bỏ qua quá trình cường hóa thân thể.

Nói theo cách khác, đó là trong lúc rèn luyện thì cơ thể của y cũng được cường hóa theo.

Tuy rằng rất mạo hiểm nhưng hiệu quả tốt hơn rất nhiều.

Chỉ có điều, Lý Phàm không học theo được.

Nếu hắn mà cưỡng ép học theo như vậy thì e rằng sẽ dẫn đến hậu quả thân thể không chịu nổi sự rèn luyện mà vỡ vụn, thân tử đạo tiêu ngay lập tức.

Sở dĩ Diệp Phi Bằng có thể làm vậy, ngoài do huyết mạch yêu thú giúp thân thể của y mạnh mẽ hơn tu sĩ bình thường ra, còn phải tính đến cả vai trò hỗ trợ không thể thiếu của Thương Hải châu.

Lực lượng sinh mệnh tinh thuần kia cũng là thứ đại bổ với côn bằng.

“Không ngờ rằng mày còn có công năng chữa thương, đúng là xem trọng “con ruột” hơn ta mà.”

Lý Phàm thầm hừ lạnh một tiếng.

Từ ngày có được Thương Hải châu đến giờ, hắn còn chưa bao giờ hưởng thụ qua loại đãi ngộ này.

...

Mặc kệ Lý Phàm có nghĩ gì thì cũng chẳng ảnh hưởng tới tốc độ tu luyện của Diệp Phi Bằng.

Y hoàn toàn không lo lắng tới việc cơ thể bị tổn thương nên càng không kiêng dè gì mà rèn luyện thả ga.

Lại hơn một tháng trôi qua, Diệp Phi Bằng không chỉ hấp thu hết hai luồng lực lượng được ép ra từ mật tàng kia, mà trải qua quá trình này, thân thể vốn mập mạp của y cũng đã trở nên gầy hơn trước.

Chờ đến khi thân thể gầy như que củi, Diệp Phi Bằng lại vận chuyển ra tiếp mấy luồng lực lượng mật tàng.

Thân thể của y lại bắt đầu căng phồng ra như quả bong bóng.

Thanh âm búa đập ầm ầm vang lên, trong vòng tuần hoàn này, thực lực của Diệp Phi Bằng nhanh chóng tăng cao.

Điều khiến Lý Phàm cảm thấy nghi ngờ là theo như tư liệu mà hắn đã xem trước kia, khi luyện đến cảnh giới ngang ngửa Kim Đan, phương pháp tu hành mật tàng này sẽ bị quy luật của thiên địa áp chế, về sau càng tu hành thì tiến bộ sẽ càng chậm.

Nhưng Lý Phàm lại không nhận thấy hạn chế này có tác dụng trên người Diệp Phi Bằng, ít nhất là hiện tại không có.

“Hay là vì trên người y có huyết mạch yêu thú? Còn có loại phân biệt đối xử này nữa sao?”

Lý Phàm cũng hơi không rõ đầu cua tai nheo ra làm sao.

“Chắc mình nên tìm cơ hội thử nghiệm xem sao.” Lý Phàm sờ sờ cầm, thầm mưu tính trong đầu.

Trong hai tháng này, thực lực của Diệp Phi Bằng tăng tiến thần tốc. Cùng lúc đó, Trương Hạo Ba và Tô tiểu muội cũng đã rời khỏi biển Tùng Vân để tiến vào địa phận châu Cửu Sơn, nơi biên giới gần với châu Thạch Lâm.

Hai người nhìn Bạch Vụ bích chướng liên miên bát ngát vắt ngang cả một châu lục mà không khỏi rung động từ tận đáy lòng.

Lần đầu được chứng kiến kỳ cảnh như vậy, hai người dừng chân khá lâu rồi mới tiến về di tích Triều Nguyên tông.

Quá đỗi kinh ngạc trước khung cảnh thiên địa tráng lệ này, lần đầu tiên, Tô tiểu muội cảm thấy bản thân thật nhỏ bé. Trên đường đi, nàng đã biết thu liễm khá nhiều, hành sự khiêm tốn, chỉ tập trung lên đường.

Điều này khiến cho Trương Hạo Ba cảm thấy nhẹ lòng.

Bà cô nhỏ này thật là khó hầu hạ, tính tình nóng nảy làm người khác phải nhức đầu nhức óc.

Đây lại là lần đầu nàng đi xa sau khi “trưởng thành”, gặp việc gì cũng thích vào góp vui. Người khác thấy dáng vẻ nhỏ bé mà quái quỷ của nàng thì cũng khó tránh mở miệng trêu chọc một hai câu.

Thế mà nàng ta lại không nhịn được chút chuyện cỏn con như vậy, lập tức đòi đánh một trận với người ta. Chuyện như vậy đã phát sinh vài lần trên hành trình rồi.

Bình Luận (0)
Comment