Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 411 - Chương 411. Tiên Nhị Đại

Chương 411. Tiên nhị đại Chương 411. Tiên nhị đại

Nhưng điều mà tất cả các tu sĩ có mặt ở đây đều không ngờ tới là tên tu sĩ gây chuyện kia dường như chẳng hề bị ảnh hưởng bởi uy thế của Nguyên Anh kỳ. Ngược lại, y còn mỉm cười, trực tiếp chỉ đích danh nam tử âm nhu kia:

“Thẩm Ngọc Nhu, ngươi vẫn ẻo lả như trước kia.”

Thẩm Ngọc Nhu nghe thế thì sắc mặt đại biến, Đào Hoa động thiên trên đầu y cũng thoáng chốc biến mất. Y nghiêm nghị nhìn kỹ tu sĩ gây chuyện trước mặt mình:

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

Nam tử gây hấn phủi phủi áo quần, tùy tiện nói: “Thay một bộ y phục thôi mà ngươi đã không nhận ra ta rồi?”

Ngay sau lời nói đó, áo vải xanh trên người nam tử lộ ra một tia vàng kim, hoá thành một bộ áo giáp lấp lánh rực rỡ.

Thẩm Ngọc Nhu ngẩn người, rồi mới nhớ ra điều gì đó, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ta Vô Địch?”

Ngay sau đó, y cũng tức tốc bay ra xa, cố gắng kéo dài khoảng cách. Một lát sau, y mới đột ngột ngừng lại, quay đầu nhìn “Ta Vô Địch” mà hỏi với vẻ nghi ngờ:

“Chẳng phải ngươi đã đột phá Hoá Thần rồi sao? Thế nào lại biến thành tu sĩ Trúc Cơ rồi?”

“Ta Vô Địch” nhún vai, tỏ vẻ không quan trọng, trả lời: “Cảm thấy luyện sai rồi nên dứt khoát luyện lại từ đầu mà thôi.”

Lời mà Vô Địch nói ra có vẻ nhẹ như mây khói nhưng rơi vào tai của những tu sĩ tại đây thì lại như sấm nổ ngang tai.

Ai ai cũng đều trợn mắt há mồm, tràn đầy khiếp sợ.

Mọi người nhìn Ta Vô Địch đứng ở phía xa mà đầu óc loạn cả lên, vượt bao gian khổ mới luyện đến cảnh giới Hóa Thần, nói tán công luyện lại thì thật sự tán công luyện lại rồi?

Chẳng lẽ tu hành, đột phá cảnh giới lại nhẹ nhàng như ăn cơm uống nước vậy sao?

Ta Vô Địch không để y đến sự kinh ngạc của người khác, hùng hổ mà nhìn Thẩm Ngọc Nhu, hỏi: “Thế nào? Ngươi tưởng rằng hiện giờ ta chỉ có tu vi Trúc Cơ nên đánh không lại ngươi sao?”

Ngay khi lời này vừa dứt, xung quanh, ai ai cũng đều bàn tán xôn xao. Sự chênh lệch giữa Trúc Cơ với Nguyên Anh như trời với đất, Nguyên Anh chân quân muốn tiêu diệt tu sĩ Trúc Cơ thì thật sự không khác gì đè chết một con kiến.

Thế mà nghe ý tứ của Ta Vô Địch này lại như thể dù y chỉ có tu vi Trúc Cơ nhưng vẫn có thể đánh bại được tu sĩ Nguyên Anh vậy.

Sao có thể được?

Điều càng khiến người khác phải kinh sợ là nam tu tóc dài có khuôn mặt như nữ nhân, Thẩm Ngọc Nhu, lại không hề phản bác lời chế nhạo của Ta Vô Địch.

Y chỉ dè chừng mà nhìn đối phương, hừ một tiếng chứ không nói gì thêm. Điều này không khác gì thầm thừa nhận đối phương nói đúng.

Có vẻ như vị Nguyên Anh chân quân Thẩm Ngọc Nhu thật sự không phải là đối thủ của tu sĩ Trúc Cơ Ta Vô Địch! Ánh mắt của cả đám tu sĩ nhìn về phía nam tử mặc áo giáp vàng đều đã hoàn toàn thay đổi.

Ngay lúc này, Thẩm Ngọc Nhu, vốn bị Ta Vô Địch làm mất mặt, lại bất ngờ cười mỉa, mang ý khinh thường mà nói: “Bất kỳ ai có chút hiểu biết ở châu Cửu Sơn này đều rõ, ngươi đường đường là bảo bối yêu dấu của “Phi Tuyết Tiên Tôn”, cho dù ngươi có là tu sĩ Luyện Khí kỳ đứng im bất động ở đó thì ta cũng chẳng dám ra tay à nha!”

“Lỡ mà không cẩn thận làm ngươi bị thương thì vị ấy tìm tới cửa, Linh Nguyên giáo chúng ta thật sự không gánh nổi!”

Lời này vừa dứt, những tu sĩ xung quanh lại phải thay đổi cách nhìn về Ta Vô Địch một lần nữa.

Ai nấy đều lộ vẻ mặt “thì ra là vậy”.

Lời Thẩm Ngọc Nhu nói dường như đã chạm trúng vảy ngược của Ta Vô Địch, y lập tức xụ mặt, nhìn chằm chằm vào Thẩm Ngọc Nhu.

Phía đối diện, Thẩm Ngọc Nhu cũng không muốn tranh luận vô vị như thế này nữa, ra tư thế “mời” với Ta Vô Địch.

Ta Vô Địch nhìn đối phương với ánh mắt lạnh lùng, cũng không biết vì sao không tiếp tục gây sự nữa mà quay ngườì đi vào sơn đạo.

Ngay lúc này, một giọng nói non nớt bỗng phát ra từ đám người: “Chờ chút, chờ chút! Ta cùng nhóm với hắn ta á, để ta đi qua!”

Mọi người giật mình nhìn về phía người phát ra âm thanh, chỉ thấy đó là một bé gái khoảng bảy, tám tuổi mặc áo đỏ, nàng vừa hét lớn vừa cật lực chen chúc chạy về phía Ta Vô Địch.

Phía sau nàng là một người trung niên da ngăm, vẻ bất lực lộ rõ trên mặt y. Tiểu cô nương kia tất nhiên là Tô tiểu muội, còn nam tử trung niên chẳng ai khác ngoài Trương Hạo Ba.

Tô tiểu muội vọt nhanh đến bên cạnh Ta Vô Địch, còn vỗ vỗ vào cánh tay của y, tỏ ý may là đuổi theo kịp.

“Đi thôi đi thôi!”

Nàng nhìn Ta Vô Địch bằng cặp mắt to tròn như hai hột nhãn, hối thúc y.

Ta Vô Địch cũng cảm thấy bất ngờ, quan sát tiểu cô nương không biết xuất hiện từ đâu này, vừa định nói gì đó.

Bỗng dưng, y thay đổi sắc mặt, lời vừa đến miệng cũng thay đổi theo: “Tốt, đi thôi!”

Y nở một nụ cười đầy thâm ý rồi đi vào sơn đạo, hai người Trương Hạo Ba cũng nghiêm túc theo sát sau lưng.

Nhìn bọn họ đi xa, mọi người đều bàn luận và suy đoán về thân phận của tiểu cô nương nọ. Trong khi đó, sắc mặt của Thẩm Ngọc Nhu thì lại âm trầm khó đoán, không rõ y đang suy nghĩ điều gì.

Thông đạo đạo xuyên qua Tế Thạch sơn kéo dài khoảng bảy, tám dặm, cứ như bị người ta đào xuyên qua lòng núi mà thành, cứ cách một đoạn đường thì lại có tu sĩ của Linh Nguyên giáo canh gác.

“Ta Vô Địch” cũng không hỏi lai lịch và ý đồ của Tô tiểu muội, chỉ lặng lẽ đi đường.

Bình Luận (0)
Comment