Lúc này, Trương Hạo Ba mới truyền âm cho Tô tiểu muội: “Muội nghĩ gì thế hả? Vị trước mặt này chúng ta không động vào được đâu, sao lại ép người ta giúp mình? Chẳng lẽ chỉ vì tiết kiệm hai trăm viên linh thạch thôi sao?”
Tô tiểu muội dừng bước: “Gì mà hai trăm linh thạch! Ta keo kiệt đến vậy sao? Ngươi đừng có lúc nào cũng xem ta là trẻ con được không!”
“Nói tiếp, ngươi già đầu vậy rồi mà sao lá gan lại nhỏ thế hả?!”
“Gì mà không dễ chọc cơ chứ… Hắn ta là Trúc Cơ kỳ, ta cũng là Trúc Cơ kỳ, có gì phải sợ!”
Trương Hạo Ba nghe vậy thì cũng cạn lời, Trúc Cơ kỳ của ngươi sao so được với Trúc Cơ kỳ của người ta.
Tuy nhiên, tính khí quậy tưng của Tô tiểu muội lại phát tác không điểm dừng, nàng vậy mà còn dám chạy lên hỏi đông hỏi tây người nọ.
“Ngươi thật sự tên “Ta Vô Địch” sao? Sao lại có tên kỳ lạ đến vậy?”
“Trước kia ngươi thật sự là tu sĩ Hoá Thần rồi mới tán công tu luyện lại à?”
“Trở thành tu sĩ Hoá Thần có cảm giác như thế nào?”
“Bộ áo giáp lúc nãy thật không tệ nha, là bảo bối đúng không?”
Trương Hạo Ba ở phía sau nghe được mà không khỏi trắng cả mặt, lo sợ Ta Vô Địch bị Tô tiểu muội chọc giận, trở mặt thành thù.
Có điều, tuy Ta Vô Địch tuy không trả lời nghi vấn của Tô tiểu muội nhưng cũng không hề tức giận. Ngược lại, nét cười như ẩn như hiện lại loáng thoáng trên gương mặt của y. Thấy vậy, Trương Hạo Ba cũng hiểu ra.
Y biết Tô tiểu muội tu luyện loại công pháp có thể cảm nhận được những thay đổi nhỏ nhặt từ cảm xúc của người bên cạnh. Thế nên, những hành động này của nàng nhìn có vẻ liều lĩnh, nhưng thực chất thì lại không mấy nguy hiểm.
“Có vẻ tiểu muội còn có mục đích khác? Quả thật không thể vì nàng nhỏ tuổi mà xem thường nàng được.” Trương Hạo Ba âm thầm suy ngẫm.
Ba người đồng hành, chỉ có Tô tiểu muội là không ngừng ríu rít nhiều chuyện.
Rất nhanh, bọn họ đã vượt qua thông đạo, rời khỏi phạm vi của Tế Thạch sơn.
Lúc này, Ta Vô Địch vốn luôn im lặng, lại bất ngờ dừng lại.
Y quay đầu nhìn Tô tiểu muội với vẻ hứng thú, hỏi: “Đứa bé như ngươi thật thú vị, ta và ngươi vốn chẳng hề quen biết, sao ngươi lại nói cùng nhóm với ta?”
Tô tiểu muội nghiêng đầu, tỏ vẻ đầy ngây thơ mà trả lời: “Hiện giờ chúng ta đi cùng nhau, còn không được tính là một nhóm hay sao?”
Đôi mắt giảo hoạt láo liên, nàng hỏi: “Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta nha.”
Ta Vô Địch cười nhẹ, cũng không tức giận: “Được thôi, vậy ta tự giới thiệu trước. Bỉ nhân Sóc Phong, “Ta Vô Địch” chỉ là biệt danh hành tẩu thiên hạ của ta mà thôi. Tiểu cô nương ngươi thì sao?”
“Ta tên là Tô tiểu muội, vị bên cạnh đây là Trương Hạo Ba!” Tô tiểu muội nhanh chóng đáp lời.
“Tô tiểu muội…“Sóc Phong lặp lại tên này một lần.
Sau đó, y chăm chú nhìn nàng, hỏi: “Tô tiểu muội, nàng đi theo ta làm gì?”
Câu hỏi vừa được đặt ra, Trương Hạo Ba lập tức trở nên căng thẳng. Ngược lại, Tô tiểu muội chẳng biết sợ lại gì, sáng mắt trả lời nhanh gọn: “ Ai biểu tên của ngươi khí thế như vậy!”
“Vô Địch?”
“Ta không phục! Ta so tài với ngươi một trận!”
Câu trả lời này cũng thật vượt khỏi dự đoán của Sóc Phong.
Y ngẩn người một hồi, rồi lại cười lớn ha ha: “Được! Thật là một đứa bé thú vị!”
“Vừa hay, trên đường tới đây, ta cũng nhịn lâu đến mức ngứa cả tay rồi.”
“Chỗ này vừa vặn cũng rộng rãi không người, hay là ta và ngươi cứ đánh một trận ngay đây vậy!”
Sắc mặt của Tô tiểu muội cực kỳ hưng phấn và nóng lòng muốn thử. Tuy nhiên, nàng không trực tiếp động thủ.
Thay vào đó, nàng đảo đôi mắt to tròn, nói một chữ “mời” rồi đứng yên tại chỗ. Về phần Sóc Phong, không hiểu sao y cũng không động thủ, vẫn đứng yên tại chỗ, chậm chạp không hành động. Trương Hạo Ba nhìn hai người với vẻ mặt đầy khó hiểu, không biết bọn họ đang làm trò gì.
Qua hồi lâu, Sóc Phong tỏ ra hơi xấu hổ, bảo: “Tiểu Muội, không phải muội muốn đánh với ta một trận sao? Sao muội không ra tay?”
Tô tiểu muội nghiêm túc đáp lời: “Gia huynh thường dạy ta, hành tẩu ở ngoài thì phải kính già yêu trẻ. Ngươi lớn tuổi hơn ta nhiều như vậy, ta nhất định phải đợi ngươi ra tay trước thì mới phản công được!”
Sóc Phong như bị lời Tô tiểu muội nói làm cho kinh hãi, ngẩn người một hồi.
Sau đó, y nghiêm túc nói: “Tâm ý của muội ta đã biết. Chẳng qua, dù gì ta cũng có thể tạm xem như một nửa trưởng bối của muội, đáng lý ra cũng nên nhường vãn bối một chút.”
“Hay là muội động thủ trước đi!”
“Không không không, không, ngươi trước...”
“Muội trước!”
Trương Hạo Ba nhìn hai người trước mắt đưa đẩy lẫn nhau, không khỏi lấy làm lạ.
“Cái người tên Sóc Phong này...”
Liên tưởng đến sự việc trước đó, y không ngừng khiêu khích Thẩm Ngọc Nhu, sau khi thấy đối phương vẫn không có ý động thủ, y lại tỏ vẻ thất vọng ra mặt, Trương Hạo Ba như ngộ ra điều gì đó.
“Được rồi, xem ra tiểu muội ngươi đã nhìn ra rồi. Công pháp tu hành của ta khá đặc biệt.” Một lát sau, thấy hai bên cứ giằng co mãi không dứt, Sóc Phong cũng không giấu diếm nữa.
Y thẳng thắn nói: “Nếu ta không bị những người khác tấn công thì ta không thể bắt đầu được. Cho nên, vẫn là mời tiểu muội ra tay trước!”
Tô tiểu muội tỏ vẻ quả nhiên là thế, tỏ vẻ hơi đắc ý. Nhưng ngay sau đó, nàng lại trở nên nghiêm túc.
Một đoàn hoả diễm mơ hồ màu đỏ sậm chợt hiện ra quanh người của nàng, thế mà Tô tiểu muội lại trực tiếp dùng “Linh Nộ Hỏa”, kỳ vật Trúc Cơ của bản thân.
Không khí quanh người chợt vặn vẹo, Tô tiểu muội đột nhiên biến mất.