Đối mặt với lời chất vấn của Chương Thiên Mạch, Lý Phàm chỉ mỉm cười không đáp lời.
“Không nghĩ tới giáo phái đệ nhất thiên hạ ngày xưa, hiện giờ đã hủ bại đến tình trạng phải làm bạn với yêu thú rồi.”
Chương Thiên Mạch trên mặt hiện lên một tia khinh miệt: “Xem ra mấy năm nay, tiên đạo tông môn cố gắng không uổng phí.”
Lý Phàm không thay đổi nét mặt, nói với ngữ điệu thâm thuý: “Chương sư huynh, trên đời này có một số việc thật ra cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu!”
“Nếu như ta nói, ta với Huyền Thiên giáo gì đó, một chút quan hệ cũng không có. Ngươi có tin không?”
Chương Thiên Mạch nhìn Lý Phàm với ánh mắt như nhìn thằng ngốc, tỏ vẻ ngươi tưởng ta sẽ tin lời ngươi nói sao, hừ lạnh không nói.
Lý Phàm cười cười, không còn rối rắm về vấn đề này nữa.
Hắn vừa quan sát Chương Thiên Mạch, vừa lục lọi ký ức của Lý Trần, lại phát hiện ra một vài tình tiết thú vị mà trước kia mình không biết.
Sau khi suy tư trầm mặc một hồi, hắn lại lên tiếng thăm dò: “Huyền Thiên giáo nha, đó là chuyện nhiều năm trước rồi. Tông môn tiên đạo các người xem nó như điều cấm kỵ, từ khi gia nhập Tử Tiêu tông tới nay, đã nhiều năm vậy rồi thế mà ta lại chưa từng được nghe nói đến bất kỳ sự việc gì liên quan đến Huyền Thiên giáo.”
“Sư huynh, ngươi cũng không lớn hơn ta bao nhiêu. Vậy tại sao ngươi lại có thể biết rõ nhiều chuyện bí ẩn đến thế?”
Chương Tiêm Mạch khẽ thay đổi nét mặt, nhưng vẫn im thin thít.
Lý Phàm thấy suy đoán của mình được chứng thực, vì thế, hắn tiếp tục đế thêm: “Trước kia, ta đã cảm thấy thái độ của sư phụ và sư thúc đối với ngươi khá kỳ lạ.”
“Trước đây ta còn tưởng rằng là vì sư huynh ngươi có thiên phú tốt. Giờ ngẫm lại…” Lý Phàm cười cười.
Sắc mặt của Chương Thiên Mạch dần dần trầm xuống.
“Hơn nữa, mặc dù ta và ngươi là sư huynh đệ, nhưng sư huynh ngươi lại có thần thông bí pháp cao siêu hơn ta rất nhiều!”
“Nhất là “Tử Đan Niết Bàn Pháp” của ngươi...” Lý Phàm nói đến đây, Chương Thiên Mạch đã hoàn toàn thay đổi nét mặt. Y nhìn Lý Phàm thật sâu như muốn nhớ kỹ khuôn mặt này.
Nháy mắt sau đó, khí tức vốn đã suy giảm đến người phàm trên người y bỗng dưng nhanh chóng biến mất. Lý Phàm cũng khá kinh ngạc, vội vàng tiến lên xem xét, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Chờ đến khi hắn đến bên cạnh Chương Thiên Mạch thì Chương sư huynh đã hoàn toàn mất đi khí tức của sự sống.
“Giả chết? Niết Bàn?”
Lý Phàm cũng không buông lỏng cảnh giác, kiểm tra đi kiểm tra lại. Một lúc lâu sau, Lý Phàm đứng dậy, sờ sờ cằm. Kết quả này đúng là ngoài ý muốn.
Chương Thiên Mạch thế mà thật sự đã chết.
Hơn nữa, y cũng không phải là chết đi rồi trọng sinh lại từ tử đan như trước đây nữa, mà đã hoàn toàn bỏ mình. Nếu trong thế giới thực thì tại thời điểm này, bầu trời trên đầu sẽ có dị tượng xuất hiện.
“Yếu huyệt toàn thân đã bị phong toả mà vẫn có thể tự phá vỡ bí pháp…”
“Biết được bí ẩn thời thượng cổ, thân phận và địa vị trong môn phái dường như cũng khác biệt.”
“Tuy chỉ có tu vi Trúc Cơ nhưng lại có ý nguyện vĩ đại, tầm mắt cao đến doạ người…”
Lý Phàm đăm chiêu, cảm thán tự nói: “Xem ra vị Chương sư huynh này còn có thân phận khác...”
“Đáng tiếc...”
Vì để cẩn thận, hắn không gỡ tuyệt tiên thạch đinh ra mà trực tiếp mò mẫm thi thể của Chương Thiên Mạch.
Không có đồ vật gì có giá trị ngoài một chiếc nhẫn trữ vật. Lý Phàm thử dùng thần thức chui vào trong nhẫn để nhìn xem nó chứa cái gì bên trong. Thế nhưng, thần thức lại bị một tia tử điện sáng loá ngăn cản bên ngoài.
“Xem ra có cấm chế, mình không cách nào phá giải.” Thử hơn mười lần mà vẫn không thành công, Lý Phàm cảm thấy khá đáng tiếc.
“Thôi, dù sao cũng không mang về hiện thực được.” Lý Văn dứt khoát trực tiếp từ bỏ.
“Đã giải quyết Chương sư huynh xong, giờ tiếp theo là vị Tống quản sự kia.”
Suy nghĩ một lát, Lý Phàm đào một cái hố trong mật thất rồi chôn thi thể của Chương Thiên Mạch xuống. Sau đó, hắn dùng tảng tiên tuyệt thạch kia lấp lại rồi đi thẳng đến trung tâm toà thành, vị trí trồng Vãng Sinh Thọ thụ.
Khi đến gần, hắn toả ra khí tức của bản thân.
“Xin hỏi vị sư huynh nào đến đấy?!” Giọng nói kinh ngạc của Tống Hòa Tụng truyền đến. Rất nhanh, một bóng người mặc đạo bào màu xám đã đi đến trước mặt Lý Phàm.
“Thì ra là Lý sư huynh ở đây!”
Lý Phàm cũng không hàn huyên với gã, mà trực tiếp lạnh lùng nói: “Tống quản sự, ngươi quản lý Ninh Viễn thành này “tốt” lắm!!!”
Tống Hoà Tụng bị thái độ hưng sư hỏi tội này của Lý Phàm hù dọa, còn tưởng rằng là chuyện đám người mình mai phục đã bị lộ.
Theo bản năng, gã định ra tay ngay tại đây.
Tuy vậy, gã vẫn nhịn được mà hỏi dò: “Sư huynh, ý của ngươi là sao?”
Lý Phàm hừ một tiếng: “Ta và Chương sư huynh đã phát hiện ra không ít vật cấm kỵ trong thành. Nếu mấy thứ này mà ở trong lãnh địa của Tử Tiêu tông ta thì đừng nói là một quản sự nho nhỏ như ngươi, e rằng đến cả tông môn cũng phải chịu liên luỵ không nhỏ.”
“Vật cấm kỵ?” Tống Hoà Tụng cũng không khỏi cảm thấy mờ mịt.
Gã bày ra dáng vẻ sợ hãi không biết gì, lên tiếng hỏi: “Rốt cuộc là vật gì mà lại bị kiêng kỵ lớn đến vậy? Kính xin sư huynh dạy ta!”
Lý Phàm xoay người bay về phía cái sân trống chỗ Bạch tiên sinh, bảo: “Đi theo ta!”
Nhìn bóng lưng dần đi xa của Lý Phàm, Tông Hoà Tụng cũng do dự một hồi.
Gã tản thần thức ra khắp thành, thấy đám người Sở Lương vẫn còn đang ở địa điểm mai phục theo kế hoạch như cũ, không có vấn đề gì xảy ra. Ỷ vào tu sĩ Kim Đan của bản thân, Tống Hoà Tụng lặng lẽ đuổi theo.