Chẳng bao lâu, gã đã đi đến lối vào mật thất dưới lòng đất.
Giọng nói có vẻ kinh ngạc của Lý Phàm truyền đến từ bên dưới: “Ủa? Chương sư huynh đi đâu rồi?”
Tống Hoà Tụng quét thần thức xuống dưới, thấy không có mai phục nên cũng chui xuống dưới xem. Sau khi nhìn rõ bức tượng bị tàn phá không mặt mũi đứng sừng sững trong mật thất, gã cũng hơi ngẩn ra.
Bởi vì, bức tượng đá này thế mà hoàn toàn không bị thần thức của gã phát hiện ra.
“Chẳng lẽ vật cấm kỵ mà sư huynh nói đến là tượng đá này?” Tống Hòa Tụng không khỏi hỏi.
Lý Phàm khẽ gật đầu, tiến lại gần, bảo: “Đúng thế, đây là “Huyền Thiên thần tượng”!”
“Huyền Thiên thần tượng...” Tống quản sự nhíu mày, tựa hồ rất lâu trước đây, y đã từng được nghe nói đến cái tên này.
Một lát sau, gã dường như nhớ ra điều gì đó, run rẩy cả người, đồng tử co rút lại. gã cố gắng nhìn bức tượng này một lần nữa. Đúng lúc này…
“Phốc!” Một cây kim làm bằng đá đã đâm xuyên qua đan điền của gã từ phía sau.
Gã vô cùng kinh hãi, định phản kích lại, nhưng linh khí trong cơ thể bỗng vận chuyển chậm lại. Trong khi đó, chờ đợi gã là ba mươi lăm cây tiên tuyệt thạch đinh liên tiếp. Các yếu huyệt cả người đều bị phong toả, Tống Hoà Tụng xụi lơ ngã xuống mặt đất.
Giờ phút này, trong đầu gã toàn là sự hối hận, nhưng gã vẫn ôm tâm lý may mắn, gian nan lên tiếng hỏi: “Sư huynh làm vậy là có ý gì? Ta quả thực không biết trong thành có cất giấu Huyền Thiên thần tượng này.”
“Tuy rằng ta có lỗi thiếu trách nhiệm nhưng tội không đến mức này…”
Tuy nhiên, giọng nói không chút lưu tình của Lý Phàm đã cắt đứt hy vọng của gã, khiến cho nội tâm của gã như chìm vào đáy cốc.
“Nếu cộng thêm tội cấu kết với người ngoài làm việc bất chính thì sao? Tu sĩ Kim Đan giả làm tu sĩ Luyện Khí kỳ, thật đúng là uỷ khuất cho ngươi nha!”
Trong lúc nhất thời, sắc mặt của Tống Hoà Tụng đã trở nên vô cùng trắng bệch, y vẫn muốn đấu tranh nhưng tất cả đều vô nghĩa.
Lý Phàm từng bước tới gần: “Để ta xem xem, đến tột cùng ngươi biết những gì đi.”
Lý Phàm nhìn rõ từng biến hoá nhỏ nhặt nhất trên khuôn mặt của Tống Hoà Tụng, nở một nụ cười khiến người khác sởn tóc gáy.
Nhìn thấy đối phương lần lượt lấy ra những công cụ như đao, búa, đinh… từ trong chiếc rương gỗ đặt giữa phòng, chậm rãi đặt lên bàn, Tống Hoà Tụng không khỏi toát mồ hôi hột đầy cả trán.
Nửa ngày sau, Lý Phàm chôn xác Tống quản sự ngay tại chỗ, hồi tưởng lại tin tức về “Huyền Thiên giáo” moi được từ miệng của gã.
Hơn hai trăm năm trước, lúc ấy Tống quản sự vừa mới gia nhập Tử Tiêu tông không lâu, vẫn chỉ là một đứa con nít.
Khi đó đúng lúc Tử Tiêu tông đang tổ chức đại lễ trăm năm, không khí hoan hỉ tràn ngập cả trên dưới tông môn.
Nhưng không ngờ, đột nhiên lại có một vị khách không mời mà đến.
Đối phương có thân phận tôn quý, đến cả chưởng môn của Tử Tiêu tông cũng đều không thể không đích thân ra mặt tiếp đãi.
Đó là đặc phái đốc tra sứ của Tiên đạo thập tông.
Vị đốc tra sứ này không cho chưởng môn chút mặt mũi nào, nói thẳng rằng y nhận được mật báo, có tội phạm bị Tiên đạo thập tông truy nã đang lẩn trốn trong Tử Tiêu tông, nên đến đây điều tra ngọn ngành.
Tuy rằng người trên kẻ dưới của Tử Tiêu tông hết sức khó chịu, nhưng đối mặt với vị đốc tra sứ đại diện cho Tiên đạo thập tông này, bọn họ cũng chỉ đành phối hợp điều tra.
Lúc ấy, ai cũng không biết thân phận cụ thể của phạm nhân này nên đành phải điều tra cực nghiêm, mỗi đệ tử của Tử Tiêu tông đều bị thẩm vấn từng người một.
Đến cả Tống Hòa Tụng, lúc ấy chẳng qua chỉ là đệ tử tạp dịch vừa nhập môn, cũng không được buông tha.
Cuối cùng kết quả ra sao, Tống Hoà Tụng không rõ lắm.
Tuy nhiên, sau khi đốc tra sứ này rời khỏi, bắt đầu có vài mẩu tin được lưu truyền trong tông môn.
Có một đệ tử chân truyền trong Tử Tiêu tông không hiểu sao lại mất tích.
Rất nhiều người hoài nghi, vị chân truyền này chính là tên phạm nhân bị truy nã kia.
Tuy rằng tông môn đã ra lệnh nghiêm cấm đệ tử lan truyền tin đồn này, nhưng cuối cùng thì giấy vẫn không gói được lửa.
Theo thời gian, mức độ bảo mật của các sự kiện năm đó cũng dần trở nên thấp hơn.
Về sau, khi Tống Hoà Tụng đảm nhiệm chức vụ quản sự Ninh Viễn thành này, vị sư huynh truyền lại chức vị đã dặn dò gã phải cẩn thận với dư nghiệt của Huyền Thiên giáo.
Gã tò mò hỏi thăm thì mới biết được, tên đệ tử chân truyền bị mang đi lúc trước đúng là gián điệp của Huyền Thiên giáo âm thầm ẩn núp trong Tử Tiêu tông.
“Huyền Thiên giáo, giáo phái đệ nhất thiên hạ ngày xưa.”
“Uy trùm thiên hạ, khiến cho tất cả các tu sĩ của tông môn khác đều phải ngưỡng mộ.”
“Nhưng sau này, nó bị Tiên đạo thập tông liên thủ lật đổ. Sau thắng lợi đó, vị trí lãnh tụ của Tiên đạo thập tông mới trở nên vững chắc không thể bàn cãi.”
“Tuy nhiên, rết trăm chân giết hoài không hết. Mặc dù Huyền Thiên giáo đã bị diệt nhưng nó vẫn còn dư nghiệt ẩn giấu trên thế gian.”
“Vì ngăn chặn dù chỉ một cơ hội nhỏ nhất giúp Huyền Thiên tái khởi, Tiên đạo thập tông tuyên bố tru sát lệnh, chỉ cần kẻ nào có bất kỳ dính dáng gì đến Huyền Thiên giáo, giết bất luận tội.”
“Mà sở dĩ liên minh Tiên đạo thập tông vốn đã thắng chắc nhưng lại vẫn kiêng kỵ Huyền Thiên giáo đến thế, là vì…”
Ánh mắt của Lý Phàm toát lên vẻ khác lạ.
“Sau trận chiến diệt giáo kia, chí bảo của Huyền Thiên giáo lại không thấy tung tích. Mà chí bảo này có tên là…”
“Huyền Thiên bảo kính.”
“Huyền Thiên bảo kính.” Lý Phàm lại âm thầm lặp lại cái tên này một lần nữa.