“Kính này có thể được xem là chí bảo thiên địa, có diệu dụng vô song. Tiên đạo thập tông thậm chí còn treo thưởng, chỉ cần giao nộp kính này, dù cho người đó có thân phận ra sao thì đều có thể đổi được một chính quả Trường Sinh!”
“...”
“Đáng tiếc, nhiều năm trôi qua như vậy, dư nghiệt của Huyền Thiên giáo chết đến không còn, cơ hồ diệt sạch. Nhưng tung tích của Huyền Thiên bảo kính vẫn không thấy đâu cả.”
Lý Phàm chậm rãi tiếp thu tin tức từ Tống Hoà Tụng.
“Vị Bạch tiên sinh kia liệu có phải là người của Huyền Thiên giáo ngày xưa hay không?”
“Có lẽ là vậy, cũng có thể không phải.”
“Nhưng Huyền Thiên bảo kính này thì chắc hẳn là Thiên Huyền Kính đời sau kia. Cũng chỉ là đảo hai chữ “Huyền Thiên” thành “Thiên Huyền” mà thôi.”
“Vạn Tiên Minh cũng chả cần che giấu làm gì, dầu gì lúc đó Tiên đạo thập tông đã bị diệt sạch rồi.”
“Nếu muốn che giấu lai lịch thì hoàn toàn có thể đổi một cái tên mới toanh. Vạn Tiên Minh rõ ràng chẳng có ý che giấu.”
“Chẳng lẽ Truyền Pháp Tiên Tôn sáng tạo ra phương pháp tu luyện mới là vì lật đổ trật tự trong tu tiên giới, báo mối thù diệt giáo năm đó ư?”
“Được rồi, đã giải quyết xong hai nhân vật mấu chốt, kế tiếp chỉ còn mấy con chuột nhỏ không quan trọng thôi.”
Một lúc lâu sau, Lý Phàm tạm thời đè suy nghĩ trong đầu xuống, hắn không còn do dự nữa, phá xác mà ra, để lộ diện mạo nguyên bản của mình.
Lý Phàm lặng lẽ đi về phía đám người Sở Lương, một mình đối đầu bọn họ, không nói hai lời đã phát động thần thông Phược Trùng.
Không quá một tuần trà, hắn đã dễ dàng bắt được toàn bộ bốn người. Đến lúc này, trong Ninh Viễn thành, ngoài Lý Phàm ra, đã không còn bất kỳ tu tiên giả nào nữa.
Cuối cùng thì sự kiện “lấy thọ quả ở Ninh Viễn thành” này cũng kết thúc dưới tình huống không có bất kỳ một người phàm nào thương vong.
“Hy vọng đây là lần cuối mình đến đây. Bạch tiên sinh, đừng để ta thất vọng nha…”
Lý Phàm âm thầm suy nghĩ, cũng không đi xung quanh nữa mà đứng yên trên không trung Ninh Viễn thành, chờ đợi thời hạn kết thúc đến.
Sau một thời gian khá dài, khung cảnh xung quanh từ từ mờ dần, Lý Phàm khẽ nhăn mặt, nhìn xuống phía dưới.
Chỉ thấy, có một bóng người gầy gò mặc áo xanh không rõ khuôn mặt đang đứng trên phố, cũng ngửa mặt lên nhìn hắn, bên cạnh y có một nữ tử người phàm mặc váy dài đỏ thắm với diện mạo cũng không rõ ràng.
“Thì ra là thế.”
Khi Lý Phàm đang suy tư thì cảnh tượng xung quanh đột nhiên biến đổi.
Thay vào đó là một hình ảnh khác, trên phế tích liên miên, chỉ còn lại một bóng người màu xanh mờ mịt mà đứng. Có thể thấy được bàn tay của y rươm rướm vết máu, dường như trước đó y đã cố gắng đào ra thứ gì đó từ trong đống đổ nát này.
“Đây là lịch sử ban đầu sao?”
Ngay sau đó, khung cảnh lại tối đen như mực, Lý Phàm cảm thấy choáng váng, giây tiếp theo, hắn đã trở lại trong Thiên Huyền Kính.
“Chẳng biết còn có thâm ý gì nữa không.” Lý Phàm cũng không tự tin ăn chắc. Chỉ có điều, chắc chắn hắn đã tiến lên thêm được một bước trên con đường tìm hiểu bí ẩn của tu tiên giới này.
Lý Phàm cảm thấy đầu óc mê mang, cẩn thận cảm ngộ thì nhận ra lần này bản thân nhận được đến hai phần thưởng. Một là “Tử Tiêu Hạo Nhiên Ý”, bí thuật trong Tử Tiêu Ngự Lôi Chân Quyết, có tác dụng thanh tẩy thần hồn, thể xác lẫn tinh thần.
“Chẳng lẽ buộc Chương sư huynh tự tử cũng là chấp niệm của ngươi?”
Nghĩ đến đây, Lý Phàm cũng hơi lấy làm lạ
“Nhưng mà cũng vừa vặn, còn giúp mình tìm được một môn pháp quyết thanh tẩy.”
“Trong Tử Tiêu Ngự Lôi Chân Quyết này, mình đã nắm giữ ba bí thuật là “Tử Tiêu Sưu Hồn Thuật”, “Tử Tiêu Thần Lôi Độn” và “Tử Tiêu Hạo Nhiên Ý”. Đáng tiếc, cái căn bản nhất là chân kinh mình lại không có duyên đạt được. E rằng sau này cũng không còn cơ hội bổ sung.”
Về phần phần thưởng thứ hai thu được từ chuyến đi Vẫn Tiên cảnh lần thứ bảy này… Lý Phàm tập trung tinh thần, nhận ra có ba trái cây màu xanh lá trong suốt đang lặng lẽ nằm yên trong thức hải.
Chỉ một chút khí tức tản ra từ ba trái cây kia thôi cũng đã làm Lý Phàm cảm thấy tinh thần chấn động, dường như bản thân trẻ ra không ít.
“Vãng Sinh thọ quả, ăn một quả thì tuổi thọ có thể tăng tám trăm năm… Đây hẳn là thù lao để giải quyết chấp niệm của Bạch tiên sinh.”
Lý Phàm cố đè nén thèm muốn lại, dời mắt ra khỏi ba thọ quả trong suốt kia.
“Tuy vậy, tám trăm năm tuổi thọ với mình chẳng qua cũng chỉ là một lần luân hồi mà thôi.”
“Nhưng với tu sĩ khác thì e rằng đây chính là chí bảo vô giá.”
“Thay vì dùng nó, mình có thể chọn cách tối ưu hơn là đem đi đổi vật gì đó hữu ích. Nhưng mà đổi cái gì thì còn cần phải tính cho kỹ.”
Tạm thời gác việc này sang một bên.
Sau đó, hắn do dự một hồi rồi cũng từ bỏ ý định tìm tin tức liên quan đến chí bảo Huyền Thiên bảo kính của Huyền Thiên giáo.
Chắc chắn việc này sẽ chẳng đi đến đâu.
Nếu còn kiên trì tìm kiếm, lỡ đâu động chạm đến mấy vị không thể trêu được, bị ép cho hồi quy lần nữa thì quả thật lợi bất cập hại.
“Dựa vào thu hoạch lần này, có thể thấy rằng vị Bạch tiên sinh đó chắc chắn là chủ nhân thời không di niệm ở Ninh Viễn thành.”
“Lần này mình đã giải quyết hoàn toàn chấp niệm của y, e là lần sau vào Vẫn Tiên cảnh mình phải xuất phát từ vị trí khác rồi.”
“Không rõ đến lúc đó mình sẽ gặp được cơ duyên gì.”
Xem ra, bị nhốt trong cùng một khoảng thời gian và không gian ở Vẫn Tiên cảnh thật sự là cơ duyên hiếm có.