Trong Thiên Huyền cảnh, Lý Phàm hồi tưởng lại sự việc vừa được chứng kiến thông qua Tô Trường Ngọc, khẽ nhíu mày:
“Không ngờ Tô Trường Ngọc lại vô tình đi đến chỗ của Ân Thượng Nhân, tiếp xúc được bí mật có liên quan đến “lấy thân trúc cơ”. Giờ nghĩ lại, có lẽ thật đúng là có chỉ dẫn từ cõi u minh đã dẫn dắt mình đi đến đó vào kiếp trước.”
Lý Phàm cũng khá tò mò xem kiếp này Tô Trường Ngọc có “lấy thân trúc cơ” thành công hay không. Nhưng lúc này, điều Lý Phàm quan tâm nhất vẫn là tình trạng của Ân Thượng Nhân.
Ở kiếp thứ mười hai, năm 13 sau Lưu Điểm, Lý Phàm lần đầu gặp Ân Thượng Nhân, khi ấy mái tóc của lão vẫn còn trắng đen xen lẫn. Hiện giờ đã là năm 25 sau Lưu Điểm, chỉ cách mười hai năm thôi mà tóc của lão đã bạc trắng hoàn toàn.
Tình trạng lão hoá nhanh chóng này không thể nào xuất hiện trên người của tu sĩ Trúc Cơ được. Điều này chứng tỏ những năm gần đây, Ân Thượng Nhân đã hao tâm tổn trí rất nhiều.
Mà chuyện khiến Lý Phàm chú ý nhất là những cá thể thí nghiệm trên đảo Ân Ân, cùng với rất nhiều vật lưu trữ mà Ân Thượng Nhân quý như trân bảo kia, tất cả đều đã bị hủy hoại. Thế nhưng, lão lại chẳng hề để ý đến. Hoặc có thể chính lão là người phá huỷ những thứ này.
Lại liên tưởng đến ngọn lửa bất ngờ xuất hiện kia và trạng thái kỳ lạ như bị ma ám của Ân Thượng Nhân, Lý Phàm nghĩ đến điều gì đó.
“Chẳng lẽ lão muốn tự sát?”
Để kiểm chứng suy đoán của mình, Lý Phàm rời khỏi Thiên Huyền Kính, nhanh chóng đi về phía đảo Ân Ân.
Khi hắn đến nơi, tòa kiến trúc vuông vức kia đã bị thiêu rụi thành đống phế tích.
Lý Phàm lục soát qua một lượt, chẳng hề phát hiện được thứ gì có giá trị. Hắn lặng im lơ lửng ngay trên đống phế tích, chau mày suy nghĩ:
“Tại sao?”
“Trong những năm nay, đáng lý ra Ân Thượng Nhân phải đang nghiên cứu bí mật của Tiên Phàm Chướng mới đúng.”
“Rốt cuộc lão đã phát hiện ra được gì mà lại nảy ra ý định tự sát?”
“Cần phải biết, dục vọng sinh tồn của tu sĩ là cực kỳ mãnh liệt, vượt xa người phàm bình thường gấp trăm ngàn lần. Cực hiếm khi có chuyện tu sĩ tự sát xảy ra.”
“Lão thật sự muốn tự sát hay là bị người khác ép buộc?”
Lời phát ngôn điên cuồng của Ân Thượng Nhân trong kiếp trước lại vang vọng bên tai hắn:
“Ngươi không hiếu kỳ sao? Tại sao một loại bệnh dịch của người phàm tầm thường lại có thể truyền nhiễm cho tiên giả. Nếu có thể tìm hiểu rõ nguồn gốc của dị biến này, ta sẽ có thể truy từ nguồn gốc đó để tìm ra phương pháp giải quyết Tiên Phàm Chướng. Đến lúc đó, ta sẽ trở thành tồn tại vĩ đại được toàn bộ tu tiên giới ghi công.”
Vẻ mặt của Lý Phàm trở nên trầm trọng: “Trước kia mình vẫn nghĩ rằng lão chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ nên không thể nào nghiên cứu ra thành quả gì, thế nên vẫn không chú ý đến lão.”
“Nhưng thật không ngờ, lão thật sự lại đạt được chút thành quả.”
“Có lẽ vào kiếp sao, mình nên chú trọng để tâm đến lão nhiều hơn.”
Lý Phàm thầm tính toán trong đầu, hắn lại quét mắt qua phế tích trên đảo Ân Ân một lần nữa. Ngay khi định rời khỏi, hắn lại tình cờ nhìn thấy một vật khá bất ngờ.
Gió biển thổi qua, giữa đám tro bụi kia chợt có ánh sáng trắng muốt lấp lánh.
Lý Phàm bay đến gần hơn, moi vật thể đang phát sáng ra khỏi đống tro bụi. Đó là một khúc xương sườn trông có vẻ quen mắt, hình như là bảo bối mà Ân Thượng Nhân coi là vật quý báu nhất, là khúc xương của vị tu sĩ đầu tiên bị nhiễm Tiên Phàm Chướng.
Ngay cả Ân Thượng Nhân cũng phải hóa thành tro bụi trong đám lửa, vậy mà cây xương sườn này lại có thể còn sót lại nguyên vẹn.
Nghe nói đây là vật được rất nhiều người tranh giành, quả nhiên là có chỗ không tầm thường. Lý Phàm thuận tay quăng vào nhẫn trữ vật.
Sau khi trở về Vạn Tiên đảo, hắn mời Thiên Huyền Kính giám định xem sao, và nhận được câu trả lời: “Một cây di cốt của tu sĩ, giá trị 1 điểm cống hiến.”
“Xem ra thứ này chỉ có giá trị đối với một nhóm người nhất định.”
Lý Phàm lắc đầu, cất cây xương sườn lại vào nhẫn. Sau đó, hắn bắt đầu cảm ứng tình hình của đám thiên kiêu.
“Tiêu Hằng vậy mà lại đi đến Vân Thủy Thiên Cung. Chỉ là y vẫn chậm chạp chưa tiến vào mà cứ đứng yên bên ngoài, ngẩng đầu ngắm nhìn toà kiến trúc xanh thẫm hoành tráng cao chọc trời này. Chẳng biết y đang cảm ngộ điều gì.”
“Còn ba người Tô tiểu muội thì đã cách di tích Triều Nguyên tông không xa nữa.”
“Lại sắp đến thời khắc bội thu rồi.”
Lúc này, trong đan điền của Lý Phàm đã có hai cái kiếp thân đã được hình thành hoàn chỉnh, kiếp thân thứ ba đang được thai nghén.
Sau khi đột phá Kim Đan, hắn sẽ có thể luyện hoá tu vi được dung nạp trong kiếp thân mà không bị tổn thất trong quá trình chuyển hoá. Nếu kiếp thân tích đủ tu vi, nói không chừng vừa vào Kim Đan thì bản thân hắn đã có thể lập tức đột phá lần nữa.”
Lý Phàm không khỏi lộ ra vẻ mặt vui mừng như một lão nông sắp có mùa bội thu.
“Chẳng qua là không biết vì sao gần đây mình lại không nhận được tu vi hồi báo từ Hà Chính Hạo.”
Khoảng cách quá xa, đến Vô Tướng Sát Cơ cũng không thể cảm ứng được cảnh tượng xung quanh đối phương.
Sau một hồi suy nghĩ, Lý Phàm gửi tin tức hỏi thăm tình huống gần đây của y. Nhưng hắn chỉ nhận được một câu trả lời tự động: “Cảnh Vệ viện đang huấn luyện bí mật, không thể trả lời, xin thông cảm.”
“Thì ra là Hà đạo hữu đã gia nhập Cảnh Vệ viện thành công.”
Tính lại thời gian, đã gần ba năm kể từ khi Hà Chính Hạo đi nhậm chức.