“Kinh Huyền làm việc quả thật rất đáng tin, điểm cống hiến mình bỏ ra không uổng phí chút nào.”
“Sau khi huấn luyện trận pháp bí mật tại châu Thiên Vũ kết thúc, có lẽ biển Tùng Vân đã không còn tồn tại nữa rồi. Đến lúc đó, mình trực tiếp đi đến châu Thiên Vận để tụ hợp với Hà đạo hữu vậy.”
Khi Lý Phàm vẫn đang tính toán, bọn ba người Tô tiểu muội đã đi đến một vùng đầm lầy rộng ngàn dặm ngoài di tích Triều Nguyên tông. Cuối cùng cũng đến nơi, Tô tiểu muội hăng hái quan sát dãy kiến trúc nguy nga tráng lệ cách đó không xa, hận không thể bước chân vào di tích ngay tức khắc.
Trương Hạo Ba lại cảm thấy hơi nghi ngờ: “Không phải nghe nói có rất nhiều tu sĩ đến đây thám hiểm di tích hay sao? Tại sao con đường này lại vắng lặng như thế này? Người đâu cả rồi?”
Sóc Phong cũng chau mày: “Đúng là kỳ lạ, nhưng cũng không cần nghĩ nhiều làm gì, cứ tiến lên phía trước thì ắt sẽ biết được nguyên do.”
Lượng người đứng trước của di tích Triều Nguyên tông quả thật không đông đúc như trong lời đồn, chỉ có vài tu sĩ quanh quẩn bên ngoài, không dám đi vào.
Sau khi dò hỏi một hồi, cả ba mới biết được nguyên nhân vì sao cách đây không lâu nơi này vẫn còn đông vui nhộn nhịp, mà nay lại vắng như chùa bà đanh.
Thì ra, bảy ngày trước, tại di tích Triều Nguyên tông tưởng như vốn không có gì nguy hiểm này lại đột nhiên có một chuyện xảy ra khiến mọi người vô cùng hoảng sợ.
Có một vị tu sĩ đến tìm cơ duyên bất ngờ mất tích. Sau khi xuất hiện, y đã trở thành dạng tồn tại giống như những hư ảnh thường hay xuất hiện ở nơi đây.
Thậm chí mọi người còn có thể nghe được, thấy được y đầy tuyệt vọng chạy loạn trong Triều Nguyên tông, cố gắng tìm kiếm phương pháp trở lại hình dạng trước kia.
Thế nhưng, dường như vị tu sĩ này đã lạc vào một thế giới khác, y đã không thể nào tiếp xúc được với người và vật trong thực tại được nữa, cũng không cách nào rời khỏi phạm vi của di tích.
Lúc đầu, vẫn còn một số tu sĩ ôm tâm lý may mắn.
Bọn họ nghĩ rằng đây chỉ là một trường hợp ngẫu nhiên nên vẫn lưu lại trong di tích Triều Nguyên tông, không muốn rời đi.
Tuy nhiên, chỉ trong bảy ngày đầu đó, tiếp tục có thêm mười mấy tu sĩ không tin tà lần lượt bị hóa thành hư ảnh.
Đến lúc này, mọi người cuối cùng cũng chấp nhận hiện thực, vội vàng rời khỏi đây.
Sở dĩ lúc trước ở di tích Triều Nguyên tông này có cảnh tượng nhộn nhịp như thế phần lớn là vì ở đây không có nguy hiểm gì.
Nay xuất nguy cơ không biết này đột nhiên giáng lâm, khiến cho rất nhiều tu sĩ chưa biết rõ nguyên nhân của sự việc đều không dám mạo hiểm tính mạng tiếp tục thám hiểm.
Nói ngắn gọn, cơ duyên lúc nào cũng có thể tìm còn mạng thì chỉ có một cái. Chỉ có một số ít người vẫn kiên trì tiếp tục ở lại trong di tích.
“Thấy sao? Nơi đây nguy hiểm như vậy, ngươi có dám đi vào không?” Sóc Phong nhìn Tô tiểu muội, cười hỏi nàng.
Trên đường đến đây, mọi người đều đã tiếp xúc lẫn nhau được mấy chục ngày nên không còn cảm giác lạ lẫm như lúc mới gặp.
Vị Sóc Phong này, tuy là tiên quân Hóa Thần tán công trùng tu nhưng lại không hề ra vẻ, rất ư là thân thiện và dễ gần.
Trên đường đi, đôi lúc y còn chỉ điểm tu luyện cho Tô tiểu muội và Trương Hạo Ba, hai người hưởng được không ít lợi ích.
Sóc Phong hùng hồn nói: “Ta tán công trùng tu vì muốn tìm đạo vô địch. Luyện Khí vô địch, Trúc Cơ vô địch, Kim Đan vô địch,… cho đến Trường Sinh vô địch!”
“Ta tên Sóc Phong, từ bỏ đạo, tự chế pháp, đi ngược lại thiên hạ; bách chiến vô địch, ta đứng đầu thiên hạ.”
Trong lúc đàm luận, y nhiều lần toát ra khí thế bề nghễ thiên hạ, khiến hai người Tô tiểu muội phải âm thầm bội phục.
Lúc này, nghe Sóc Phong hỏi vậy, họ không khỏi bị kích thích khiến tâm huyết dâng trào.
“Ngươi dám, ta có gì không dám?” Tô tiểu muội hất mặt không chịu thua. Trương Hạo Ba cũng không hề e dè: “Đi với ngươi đến cùng!”
“Ha ha! Sảng khoái!” Sóc Phong cười to ha ha như đây là chỗ không người vậy, dẫn đầu đám người bước chân vào di tích Triều Nguyên tông.
Tô tiểu muội và Trương Hạo Ba quay mặt nhìn nhau rồi theo sát Sóc Phong.
Ngay khi bọn họ đi vào địa giới Triều Nguyên tông thì Lý Phàm đã mất đi cảm ứng. Cứ như là bọn họ biến mất trong một chớp mắt, bị đưa đến một thế giới khác.
“Triều Nguyên tông…“
“Tô tiểu muội bọn họ có thiên vận giúp đỡ, có lẽ sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng.”
“Còn về phần trong chuyện này có điều gì cổ quái thì phải chờ bọn họ trở ra mới biết được.” Ánh mắt của Lý Phàm lấp lóe.
Thời gian trôi đi, đã đến năm 26 sau Lưu Điểm, hai tỷ muội họ Ân đã đồng loạt trúc cơ thành công, hồi báo cho Lý Phàm số tu vi không nhỏ.
Hai người bọn họ phải tĩnh tâm đột phá quá lâu nên rất muốn thay đổi hoàn cảnh, nảy ra ý định trở về Dạ Lan đảo.
Vừa hay Tô Trường Ngọc vẫn đang bế quan khổ tu, cũng chẳng ai quản, vậy nên hai người chỉ để lại một phong thư rồi len lén cùng nhau trở về cố hương.
Sau đó, tỷ muội hai người xử lý bọn ác nhân từng ức hiếp bọn họ lúc nhỏ, chuyện này không cần kể rõ.
Ngày hôm nay, Lý Phàm cuối cùng cũng nhận được tin nhắn từ Trương Chí Lương. Vội vã đi đến Sách Trận đường, Lý Phàm lần nữa gặp mặt vị trận pháp đại sư này.
Trương Chí Lương không nhiều lời mà vào thẳng vấn đề chính: “Huấn luyện kín ở châu Thiên Vũ đã bắt đầu được triển khai.”
“Ngươi chuẩn bị đi, không lâu sau có thể sẽ xuất phát.”
“Những điều cần lưu ý ta đã khắc toàn bộ vào ngọc giản, ngươi xem là rõ.”