Ông ta đưa ra một khối ngọc giản óng ánh sắc vàng.
Lý Phàm không xem ngay mà cất đi, rồi lại nói lời cảm tạ Trương Chí Lương.
Còn ông ta thì nét mặt vẫn lãnh đạm như trước, sau đó một quả thức linh cầu bay đến trước mặt Lý Phàm, ông bảo: “Để ta xem xem gần đây ngươi có bỏ bê việc tu luyện trận đạo hay không.”
Lý Phàm nhận lấy thức linh cầu, trả lời những câu hỏi bên trong một cách thuần thục.
Một lúc sau, Trương Chí Lương kiểm tra những điểm sáng trên thức linh cầu, hài lòng mà khẽ gật đầu. Ngay sau đó, ông ta lấy ra một hộp đen nhỏ, đưa cho Lý Phàm.
“Bên trong có một món đồ ta chuẩn bị cho ngươi, được đặt phong ấn bên trên, đến thời khắc cần thiết, phong ấn sẽ tự động mở ra.” Trương Chí Lương nhìn Lý Phàm, dặn dò thật cẩn thận.
“Lần đi châu Thiên Vũ này đường xá xa xôi, vì vậy, ta đã giúp ngươi yêu cầu một cơ hội sử dụng truyền tống trận khoảng cách cực xa, đến thẳng châu Thiên Vũ.”
“Ngọc bài truyền tống này phải được sử dụng trong mười ngày, nếu không nó sẽ tự động biến mất.” Nói xong, Trương Chí Lương ném một khối ngọc bài qua.
Lý Phàm tiếp lấy, thấy trên ngọc bài có điêu khắc hình tượng một lão giả đội mão cao, giống hệt với bức tượng thiên tôn ở quảng trường Truyền Pháp.
“Ngươi đi đi!”
“Nhớ lấy, không được làm mất mặt Trương Chí Lương ta đây!” Trương Chí Lương khoát tay ra hiệu cho Lý Phàm rời khỏi.
Lý Phàm cung kính hành lễ, từ từ lui ra.”Cũng vừa đúng lúc nên rời khỏi biển Tùng Vân rồi.”
“Dẫu sao vẫn còn phân thân ở đây, khi cần thiết có thể giúp đỡ một chút.” Lý Phàm một thân một mình, toàn bộ tài sản của hắn đều nằm trong nhẫn trữ vật. Không có gì đáng để lưu luyến, hắn dứt khoát nói đi là đi, trực tiếp đi đến quảng trường Truyền Pháp.
Khác với truyền tống trận nằm trước những bức tượng khác nhau có thể truyền tống đến từng hòn đảo tương ứng trong biển Tùng Vân, truyền tống trận khoảng cách cực xa này được thiết lập ngay bên trong tượng thiên tôn.
Đến dưới chân tượng thiên tôn, Lý Phàm xuất trình ngọc bài truyền tống cho tu sĩ canh giữ.
Sau khi nghiệm chứng thật giả, tu sĩ kia bắt quyết, chỉ về phía Lý Phàm. Ngay sau đó, Lý Phàm cảm thấy mắt hoa lên, một giây sau, hắn đã ở bên trong bức tượng thiên tôn.
Lúc này, hắn mới phát hiện, từ trong nhìn ra ngoài, bức tượng này hoàn toàn trong suốt, có thể quan sát rõ ràng cảnh vật xung quanh. Nơi Lý Phàm đang đứng nằm ở vị trí trái tim của tượng thiên tôn.
Nhìn xuống Vạn Tiên đảo, những tu sĩ đang bận rộn kia chỉ có kích thước của con kiến bé nhỏ.
“Phong cảnh thật không tệ, Vạn Tiên đảo không cho phép bay, luân hồi nhiều lần như vậy, đây cũng là lần đầu mình được nhìn thấy toàn cảnh của hòn đảo này.”
Lý Phàm âm thầm cảm khái một lúc, sau đó bay về phía trước theo chỉ dẫn.
Một đám sương mù màu bạc lan tỏa khắp không gian với những ngôi sao lấp lánh rực rỡ, vị trí truyền tống trận nằm ở chính nơi đây. Mỗi lần truyền tống đều phải tiêu hao một lượng năng lượng lớn nên rất ít khi được sử dụng.
Lúc này, chỉ có mỗi Lý Phàm truyền tống, hắn giơ cao ngọc bài truyền tống.
Ngay lập tức, ngọc bài phân giải thành những điểm sáng xanh lục, bắn vọt ra tứ phía.
Sau đó, ảo ảnh một đám mây phát sáng lớn xuất hiện trước mặt Lý Phàm. Bên trong đó là cảnh tượng thu nhỏ của sáu châu lục lớn.
“Châu Thiên Vũ.”
Thần thức Lý Phàm chạm vào nó, truyền đạt ý nghĩ.
Cảnh tượng trong đám mây nhanh chóng được phóng đại, tập trung vào bốn địa điểm: “Thiên Vũ, Thiên Thần, Thiên Xu, Thiên Quyền.”
“Đây chính là bốn châu lớn bao bọc xung quanh tổng bộ Vạn Tiên Minh.” Lý Phàm nghĩ thầm.
Chọn châu Thiên Vũ làm điểm đến, Lý Phàm kích hoạt trận pháp.
Lập tức, những vì sao khắp bầu trời trở nên mờ nhạt, thời gian và không gian như ngừng trôi.
Áp lực lớn hơn gấp trăm ngàn lần so với truyền tống trận bình thường ập đến từ bốn phương tám hướng, do quá bất ngờ, Lý Phàm lập tức cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, nhịp tim đập nhanh.
Vừa định vận linh khí điều dưỡng, hắn lại phát hiện linh lực không thể khống chế mà chạy loạn trong cơ thể. Cảnh tượng xung quanh cũng nhanh chóng thay đổi. Những ánh sáng đủ sắc màu tụ tập rồi lại tiêu tán, mọi cảnh tượng bị vặn vẹo, bóp méo, kéo dài,…
Ngay cả âm thanh nhịp tim của mình cũng không thể nghe thấy, Lý Phàm như bị kéo vào trạng thái mất đi thính giác. Qua một thời gian dài, nhưng dường như lại chỉ trong tích tắc, tất cả dị tượng biến mất. Sau khi truyền tống, Lý Phàm cảm thấy vô cùng chóng mặt hoa mắt, loạng choạng suýt chút ngã xuống đất.
Yên lặng tuyệt đối vừa qua đi thì một âm thanh chói tai như tiếng kim loại ma sát lại liên tục phát ra. Sau một hồi, âm thanh này nhẹ dần, cuối cùng được thay thế bằng câu nói có vẻ biếng nhác: “Đã truyền tống xong rồi thì tiến lên phía trước, đừng chắn đường!”
Lý Phàm hít sâu, ép xuống cảm giác khó chịu trong người, vừa tuân theo yêu cầu bước về phía trước, vừa đảo mắt dò xét xung quanh.
Nơi đây không khác mấy với truyền tống trận khoảng cách cực xa ở trên Vạn Tiên đảo, chỉ là bối cảnh biển sao rực rỡ hơn gấp nhiều lần và cực kỳ nhộn nhịp. Trong lúc Lý Phàm đang thích ứng lại sau khi truyền tống thì đã có hai, ba tu sĩ được truyền tống tới nữa.
Lý Phàm đi đến trước mặt tu sĩ đã nhắc nhở lúc nãy. Người này mặc đồng phục đạo bào đen vàng của Vạn Tiên Minh, tiện tay đưa ra một viên đan dược, bảo: “Tịnh thể phất trần đan, nuốt vào sẽ có thể giảm bớt khó chịu sau khi truyền tống. Ăn rồi đi lên phía trước tiếp nhận kiểm tra! Vị tiếp theo!”