Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 430 - Chương 430. Làm Quỷ Cũng Phong Lưu

Chương 430. Làm quỷ cũng phong lưu Chương 430. Làm quỷ cũng phong lưu

Hắn vô thức muốn phát động Vô Tướng Sát Cơ để kiểm tra tình hình bên đó.

Nhưng khoảng cách quá xa, hắn không thể nào biết được đã có chuyện gì xảy ra với hai người họ. Điều này khiến Lý Phàm không khỏi cảm thấy khó chịu và không quen.

“Từ số lượng tu vi hồi báo này, có thể thấy hai người ít nhất cũng là Kim Đan tam pháp trở lên. Cảnh tượng đột phá hiếm hoi như vậy mà mình lại không thể nào chứng kiến, thật là đáng tiếc quá đi.”

“Xem ra mình cần phải nghĩ cách thăng cấp Vô Tướng Sát Cơ rồi.”

Lý Phàm bình ổn lại tâm trạng vui sướng trong lòng, thần thức khéo léo xông vào thần hồn trống rỗng trong tay.

Lý Phàm như thể đã tiến vào một không gian rộng lớn vô biên trắng xoá. Hắn đi qua đi lại trong này, cố gắng tìm kiếm dấu vết của hồn khế màu vàng kim.

Nhưng vẫn giống hệt với lần trước, không thu hoạch được gì.

Dấu ấn của hồn khế ẩn giấu sâu trong thần hồn, giống như một giọt nước hòa vào biển lớn, rất khó để phát hiện ra.

Bạo lực rút thần hồn ra để quan sát cũng giống với việc đun sôi biển lớn, ép dấu ấn của hồn khế xuất hiện. Cưỡng ép rút thần hồn không khác gì giết người. Thế nên, muốn phân biệt trên quy mô lớn thì căn bản không thể dùng phương pháp này được.

Chỉ có thể dùng cách để thần thức tiến vào trong thần hồn, tiếp xúc ở cự ly gần, cảm nhận sự tồn tại của dấu ấn hồn khế.

Thần thức của Lý Phàm lang thang trong thần hồn trống rỗng.

Thời gian dần trôi qua, hồn thể cũng chầm chậm biến mất, kích thước của không gian trống rỗng này cũng không ngừng thu nhỏ lại.

Nhưng dù đến cuối cùng, khi không gian trở nên vô cùng nhỏ bé, mọi thứ gần Lý Phàm trong gang tấc.

Thì hắn vẫn không thể cảm nhận được sự tồn tại của dấu ấn hồn khế

“Thật đúng là nhìn mà không thấy, nghe mà chẳng thấu!” Luồng thần hồn này hoàn toàn biến mất theo tiếng cảm khái của hắn.

Lý Phàm cũng không nản lòng, lập tức rút ra một luồng thần hồn khác, thử lại một lần nữa. Ngày lại ngày trôi qua, trong chớp mắt, năm thứ 26 sau Lưu Điểm đã qua được một nửa.

Sau khi trải qua năm lần kiểm tra, mỗi lần kiểm tra lý thuyết về Thiên Huyền Toả Linh trận, kết quả của Lý Phàm đều luôn nằm trong những người đứng đầu. Nhưng trong bài kiểm tra nhận biết hồn khế, kết quả của hắn lúc nào cũng nằm trong những người đứng cuối.

Điều này khiến ánh nhìn của Kỷ Hồng Đào về Lý Phàm không khỏi xen lẫn chút tiếc nuối. Nhưng Lý Phàm vẫn tỏ ra như thường, không hoảng cũng chẳng gấp.

Hôm nay, Lý Phàm quan sát tụ hồn châu trong tay mình, ánh sáng vàng kim chỉ còn lại khoảng tầm một phần ba.

“Ba trăm mười hai luồng...”

“Không nhiều như mình tưởng trước đó. Bề ngoài, ánh sáng vàng kim trông như thật, chắc hẳn là ảo tưởng do hiệu ứng quần tụ tạo thành.”

Ba trăm mười hai là số lượng thần hồn mà Lý Phàm đã tiêu hao. Mặc dù không tính là rất nhiều, nhưng chắc chắn cũng không thể xem là ít. Nhưng dù như vậy, tiến triển của Lý Phàm vẫn rất chậm chạp.

Trong bài kiểm tra, tỷ lệ nhận biết chính xác của hắn chỉ đạt có năm phần một vạn, về cơ bản thì không khác gì kẻ mù.

Trong khi đó, nghe nói có tu sĩ đã có thể đạt đến tỷ lệ chính xác đáng kinh ngạc, lên tới 99% rồi.

“Cũng là người với người mà sao lại khác biệt lớn đến vậy.” Lý Phàm thầm lắc đầu, quen tay rút thần hồn ra, rồi lại bắt đầu đưa thần thức vào trong đó.

“Hử?”

Vừa tiến vào bên trong, Lý Phàm, người đã quan sát hơn ba trăm luồng thần hồn của tu sĩ Ngũ Lão hội, đã cảm nhận được có sự khác biệt.

Giống giống với những thần hồn khác, bên trong chỉ là một khung cảnh trắng xóa mênh mông, thần hồn này vẫn còn có chút ký ức của tu sĩ trước khi chết tồn tại.

Nó đang ngoan cường chống lại việc bị thanh tẩy, hoá thành một dải đá ngầm màu đỏ đứng sừng sững trong thần hồn. Lý Phàm chầm chậm lại gần, cẩn thận quan sát tảng dải màu đỏ trước mắt.

Hình ảnh trong ánh sáng đỏ không ngừng biến hóa, không thể nhìn rõ nội dung cụ thể.

Tuy nhiên, hắn vẫn có thể lờ mờ nhận ra được đây chỉ là một đoạn ký ức nhỏ đang được phát đi phát lại.

Lý Phàm nhớ đến lời Kỷ Hoành Đạo nói lúc trước.

“Việc thanh tẩy ký ức và tình cảm của thần hồn các tu sĩ trong số Tụ Hồn Châu này được tiến hành cùng lúc.”

“Có những tu sĩ trời sinh đã cứng rắn, nếu có những chuyện đến chết cũng không thể quên được thì việc không thể thanh tẩy sạch sẽ cũng là điều bình thường.”

“Thỉnh thoảng gặp phải cá lọt lưới như thế này thì cũng đừng hoảng sợ.”

“Mặc dù ký ức vẫn còn đó nhưng sau khi được thanh tẩy, tính công kích của chúng đã gần như bằng không. Các ngươi có thể yên tâm đi vào ký ức để do thám.”

“Do đó, với các ngươi, đây có thể xem là một cơ duyên hiếm gặp.”

“Từ trong những ký ức còn sót lại, có lẽ các ngươi sẽ tìm thấy một vài công pháp, bí thuật, thậm chí cả thông tin bí mật về Ngũ Lão hội cũng không phải không có khả năng.”

“Những thông tin trong ký ức thu được từ thần hồn, các ngươi cũng không bị bắt buộc phải giao lên trên. Tất cả đều được coi như tạo hóa của riêng các ngươi, vậy nên không cần phải có áp lực tâm lý gì cả.”

“Chắc hẳn rủi ro cũng không quá lớn, nhưng vẫn không thể không đề phòng kẻo bị lật xe giữa đường.” Lý Phàm nghĩ ngợi một hồi rồi cắt đứt mối liên hệ giữa tia thần thức này và bản thể.

Như vậy, dù có biến cố gì xảy ra thì cùng lắm hắn cũng chỉ hao tổn tia thần thức này mà thôi.

Ngược lại, nếu thật sự không có nguy hiểm gì, vậy thì sau khi có được nội dung trong ký ức, hắn cũng có thể thu nó về bản thể.

Bình Luận (0)
Comment