Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 431 - Chương 431. Làm Quỷ Cũng Phong Lưu (2)

Chương 431. Làm quỷ cũng phong lưu (2) Chương 431. Làm quỷ cũng phong lưu (2)

Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, tia thần thức này của Lý Phàm bắt đầu thử tiếp xúc với chiếc kén có chứa ánh sáng đỏ này. Hắn như thể tiến vào trong cơ thể của một người khác vậy, không thể hành động cũng như nói chuyện.

Lý Phàm chỉ có thể dùng góc nhìn của đối phương để quan sát mọi vật xung quanh. Vài cảnh tượng vụn vặt nhanh chóng lóe lên trước mắt, đó là do thanh tẩy dẫn đến việc ký ức bị thiếu.

“Vị đạo hữu này… đây là sách cấm, muốn mua không?”

Một tu sĩ lén lén lút lút lấy ra một ngọc giản có hình thù kỳ quái, đưa đến trước mắt người nọ.

“Cút, cút, cút!” Vị tu sĩ hắn nhập vào mất kiên nhẫn quát.

“Vị đạo hữu này... có muốn mua sách cấm không? Chắc chắn rất kích thích, xem rồi sẽ không thiệt đâu.”

Lại có một vị tu sĩ khác lặng lẽ hỏi. Tu sĩ nọ suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn từ chối.

“Vị đạo hữu này, có hứng thú tìm hiểu quyển sách cấm này không? Không xem sẽ hối hận cả đời đấy.”

“Do hai vị Xướng Thư Ông và Diệu Bút Tiên liên thủ tạo nên, ở trong kỳ cảnh này chắc chắn là trải nghiệm chân thực...”

Tu sĩ bị nhập vào do dự hồi lâu, khẽ hỏi: “Giá cả thế nào?”

Đoạn ký ức tiếp theo bắt đầu rõ ràng và liền mạch hơn.

Chắc hẳn đây là đoạn ký ức mà vị tu sĩ này có ấn tượng sâu sắc và khó quên nhất khi còn sống.

“Rốt cuộc trong cấm thư này có nội dung kinh thế hãi tục gì mà lại khiến cho kẻ này dù đã chết mà vẫn không quên được?” Lý Phàm không khỏi phấn chấn hẳn lên, bắt đầu mong chờ.

Trong sơn động hắc ám, từng tia lửa không ngừng nhảy nhót.

Bản thân tu sĩ dựa vào vách động để nghỉ ngơi, có vẻ như đã bị trọng thương, khí huyết trong cơ thể chạy loạn không ngừng. Ở ngoài sơn động hình như còn có một cái thi thể.

Cơ thể một thiếu nữ xinh đẹp đang dán chặt lên người mình.

Cặp đùi thon thả đang cọ vào nhau, bàn tay ngọc ngà của thiếu nữ không ngừng mò mẫm trên người bản thân, tính cởi y phục ra.

“Được lắm, vừa mới bắt đầu đã mạnh bạo như vậy sao?”

“Chắc hẳn đây là nội dung trong cấm thư nhỉ? Xem ra vừa nãy hai tên bán sách không hề khoác lác, kỳ cảnh bên trong vô cùng chân thực.”

“Gần như không khác Vĩnh Hằng Di Niệm là bao, điểm khác biệt duy nhất chính là ở đây có vẻ như bản thân không thể tự do hành động mà chỉ có thể bị động tiếp nhận “thông tin” thông qua cơ thể này.”

Trong lúc ý thức của Lý Phàm đang suy nghĩ thì một giọng dẫn chuyện bỗng vang lên:

[Tần Thủ nhiều lần theo đuổi Triệu sư tỷ, nhưng đều bị từ chối. Trong cơn tức giận, gã nảy ra ý đồ xấu xa.]

[Không lâu sau đó, nhân lúc Triệu sư tỷ ra ngoài làm nhiệm vụ, gã âm thầm theo đuôi. Khi đến một ngọn núi hẻo lánh, nhân cơ hội bất ngờ tập kích.]

[Triệu sư tỷ không kịp trở tay, bị trọng thương, lại còn trúng phải âm dương hợp hoan tán của Tần Thủ, dần dần mất đi lý trí...]

[Vào thời điểm mấu chốt, ngươi đúng lúc đuổi kịp, giận dữ chỉ trích hành vi hèn hạ của Tần Thủ, bắt đầu chiến đấu với gã ta.]

[Tiếc rằng ngươi không phải đối thủ của Tần Thủ, anh hùng cứu mỹ nhân không thành, ngược lại còn bị trọng thương.]

[Trong lúc nguy cấp, ngươi đã thành công đánh lui Tần Thủ bằng một thanh kiếm phù có được trong chuyến thám hiểm trước, dẫn Triệu sư tỷ trốn đến hang động này.]

[Vốn tưởng rằng như vậy đã an toàn, không ngờ chẳng biết Tần Thủ dùng phương pháp gì mà lại đuổi được đến nơi.]

[Tần Thủ dồn ép từng bước, khiến ngươi dần trở nên tuyệt vọng.]

[Chính vào lúc này, Triệu sư tỷ bỗng tỉnh lại, dốc hết chút sức lực cuối cùng giết chết Tần Thủ, sau đó triệt để hôn mê.]

Người kể chuyện kể hết ngọn ngành sự việc.

Song, Lý Phàm chưa kịp suy nghĩ thì đã bị giật mình bởi những ý niệm không ngừng vang vọng trong trí nhớ: “Triệu sư tỷ! Triệu sư tỷ!”

“Là nàng ấy sao? Sao có thể chứ?!”

Đây là ý niệm thuộc về chủ nhân thần hồn, nó không ngừng vang vọng trong ký ức như sấm rền gió giật. Cơ thể bản thân đang nhập vào không chịu khống chế mà chầm chậm cử động.

Vén mái tóc của thiếu nữ bên cạnh sang hai bên, để lộ dung nhan tuyệt mỹ. Lông mày hơi cau lại, cả mặt đều ửng hồng.

“Triệu sư tỷ... là nàng ấy... sao lại dám... thật sự là nàng ấy...” Ý niệm còn sót lại của tu sĩ không ngừng vang vọng.

Trong lúc đó, không gian của mảnh ký ức này cũng không ngừng chấn động theo: “Chủ nhân của Đại Đạo tông, một trong năm vị Trường Sinh thiên tôn của Ngũ Lão hội...”

“Sao lại dám... chẳng trách là cấm thư... có chết cũng đáng...” Nhân vật chính trong kỳ cảnh chầm chậm cởi y phục của Triệu sư tỷ ra.

Có lẽ do cảm xúc của tu sĩ mà Lý Phàm nhập vào quá phấn khích, hoặc có lẽ là vì một vài nguyên nhân bí ẩn nào đó.

Mà không gian ký ức không ngừng rung lắc, cực kỳ không ổn định.

Tiếp theo, chuyện xảy ra giữa nhân vật chính và Triệu sư tỷ ở trong sách cũng trở nên mơ hồ, khiến người ta như thể đang ngắm hoa trong màn sương vậy, không thể nhìn kỹ tất cả chi tiết, khiến trái tim ngứa ngáy.

Trong lúc này, chấn động trong lòng Lý Phàm cũng không kém vị tu sĩ đã chết này là bao. Tin tức còn sót lại trong ký ức của thần hồn quả thật khiến hắn vô cùng ngạc nhiên.

“Triệu sư tỷ lại là một trong những Trường Sinh thiên tôn của Ngũ Lão hội ư?”

Trước đây, khi biết Ngũ Lão hội có được đan dược bí truyền của Đại Đạo tông, ngộ đạo đan, Lý Phàm đã đoán rằng có lẽ trong Ngũ Lão hội hiện nay vẫn còn có cường giả Đại Đạo tông còn sống.

Bình Luận (0)
Comment