Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 435 - Chương 435. Cơ Duyên Thọ Quả (3)

Chương 435. Cơ duyên thọ quả (3) Chương 435. Cơ duyên thọ quả (3)

“Lữ đạo hữu, ngươi thật sự tìm thấy linh quả giúp tăng tuổi thọ rồi sao?”

“Suỵt, khe khẽ, khe khẽ thôi. Lần này trong chuyến thám hiểm U Lâm dưới lòng đất, ta quả thật có chút thu hoạch. Theo giám định của Thiên Huyền Kính, đó là Linh Quy Tử Chân quả, có thể kéo dài một trăm năm mươi năm tuổi thọ.” Giọng nói của Lữ đạo hữu có vẻ đắc ý.

“Chà...”

“Linh Quy Tử Chân quả, ta nhớ là trong danh sách Cực Thành Tiên Tôn đưa ra hình như không có loại linh quả này thì phải? Đó chẳng phải là...”

“Lần này Lữ đạo hữu đã gặp được tạo hóa lớn rồi!”

“Kéo dài một trăm năm mươi năm tuổi thọ, đó quả là một bảo vật vô cùng quý hiếm. Chỉ là không biết có thể xếp hạng bao nhiêu trong Ứng Chinh Huyền Thưởng. Nếu như may mắn có thể lọt vào một trong ba vị trí đầu thì...”

“Đó là Diễn Pháp Giác đấy...”

Hơi thở của mọi người không khỏi trở nên gấp gáp hơn.

...

Lý Phàm nghe mấy người họ nói chuyện, nét mặt hơi thay đổi.

Lúc này, hắn cũng không quan tâm đến việc xử lý sạch sẽ chỗ thức ăn còn lại nữa mà trực tiếp đặt một toà biệt viện ở Luận Đạo Lâu, sống ở trong đó.

Quả nhiên, trong biệt viện cũng có Thiên Huyền Kính.

Sau một hồi tìm kiếm, Lý Phàm đã hiểu hết đầu đuôi sự việc.

Hóa ra, từ sau khi từ chức Tổng chỉ huy Thủ Vệ viện, Cực Thành Tiên Tôn tập trung dưỡng thương, mặc dù thương thế dần hồi phục, nhưng thọ nguyên hao tổn lại không thể bù lại được.

Giống như tất cả các tu sĩ sắp đến đại hạn vậy, Cực Thành Tiên Tôn cũng bắt đầu tìm kiếm các biện pháp để kéo dài tuổi thọ.

Chẳng qua là Cực Thành Tiên Tôn nắm giữ địa vị cao nhiều năm nay, đã từng dùng rất nhiều thiên tài địa bảo có thể kéo dài tuổi thọ, vậy nên các hầu hết loại thông thường đã không còn công hiệu với ông ta.

Do đó, ông ta đã treo thưởng trong vòng ba năm, chỉ cần có tu sĩ tìm được bảo vật kéo dài tuổi thọ có tác dụng với ông ta thì sẽ được thưởng lớn.

Tuổi thọ kéo dài càng nhiều thì phần thưởng lại càng hậu hĩnh.

Mà phần thưởng đặc biệt của ba hạng đầu càng khiến tất cả tu sĩ trong thiên hạ rung động không thôi.

Cơ hội sử dụng Diễn Pháp Giác một lần.

Ai ai cũng biết, công pháp trong thiên hạ rất hiếm.

Mà muốn dựa vào tình trạng của bản thân để tìm kiếm công pháp phù hợp cho riêng mình thì lại càng khó hơn.

Mặc dù chức pháp sư có thể làm được điều này nhưng một là phải trả cái giá rất đắt, hai là trình độ của chức pháp sư có cao có thấp, công pháp soạn ra cũng chẳng thể nào hoàn hảo.

Thế nên, đó vẫn chỉ là lựa chọn thứ hai mà thôi.

Trong lòng của tất cả các tu sĩ, điều họ mơ ước chính là có thể sử dụng trọng bảo đứng đầu của Vạn Tiên Minh, “Diễn Pháp Giác, để nó tính toán và sáng tạo ra công pháp cho riêng mình.

Tiếc là với hầu hết các tu sĩ, điều này chỉ là một giấc mộng hoang đường không thể với tới mà thôi.

Diễn Pháp Giác là căn cơ thành lập của Vạn Tiên Minh, trân quý biết bao!

Với người bình thường, ngay cả nó trông thế nào, nằm ở đâu cũng ai không biết.

Chứ đừng nói đến việc dùng nó.

Ngay cả cường giả có cảnh giới Hợp Đạo bình thường cũng chưa chắc đã có tư cách sử dụng nó.

Cũng chỉ có Cực Thành tiên tôn cai quản Thủ Vệ viện gần năm trăm năm, quyền cao chức trọng, trong khoảng thời gian tại vị đã trải qua vô số cuộc chiến lớn nhỏ, lập được nhiều công trạng khác nhau, mới có thể lấy ba cơ hội sử dụng Diễn Pháp Giác làm phần thưởng.

“Hạng đầu tiên có thể được suy đoán công pháp Hợp Đạo. Hạng thứ hai, Hóa Thần. Hạng thứ ba, Nguyên Anh.”

Lý Phàm nhìn vào phần mô tả phần thưởng, không thể không nói, hắn dao động rồi.

Dị bảo kéo dài tuổi thọ, đúng lúc hắn cũng có.

Hóa Sinh Thọ quả, có thể kéo dài ba trăm năm tuổi thọ.

Hơn nữa, vừa vặn không nằm trong danh sách dị bảo mà Cực Thành Tiên Tôn đã sử dụng.

Đối với hắn, hiệu quả của loại quả này không lớn.

Nhưng nếu dùng nó để đổi lấy phần thưởng của Cực Thành Tiên Tôn thì...

Trước tiên, không nhắc đến tính ưu việt của các công pháp được sáng tạo riêng, chỉ riêng việc có thể nhìn thấy bảo vật của Vạn Tiên Minh, Diễn Pháp Giác, thôi đã là một việc rất đáng giá với Lý Phàm rồi.

“Chẳng qua là Hóa Sinh Thọ quả đến từ Vẫn Tiên Cảnh. Thông thường chỉ có tu sĩ từ cảnh giới Kim Đan mới có thể tiến vào.”

“Mình chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, nếu cứ thế giao ra thì hơi không ổn.”

“Dù sao giải thưởng của tiên tôn hiện giờ mới qua chưa đến một năm, mình có thể chờ đến khi đột phá đến Kim Đan rồi giao ra cũng được.”

“Như vậy, mình mới có thể quang minh chính đại giải thích nguồn gốc của nó.”

“Hừm... làm quen với Hợp Đạo tiên tôn, chắc chắn sẽ có chút rủi ro.”

“Vẫn cần phải cân nhắc cẩn thận mới được.”

Mấy ngày tiếp theo, Lý Phàm đi dạo thăm thú khắp Thiên Vũ thành.

Hắn lại đến kỳ quan “Băng Uyên Hỏa Liên” mà Thượng Quan Thạch nhắc đến một chuyến.

Trong vực thẳm băng giá, có một bông sen nở rộ được tạo thành từ vô số ngọn lửa.

Mặc dù đẹp thật nhưng Lý Phàm lại chẳng thấy có gì đặc biệt nổi bật cả.

Nghe nói những tu sĩ ngộ đạo ở đây có thể trực tiếp đề cao một cảnh giới nhỏ, xem ra ngộ tính của hắn không đủ.

Trên đường trở về từ Băng Uyên Hỏa Liên, linh phù truyền tin của Lý Phàm bỗng nhận được tin từ Kỷ Hoành Đạo.

Bảo hắn nhanh chóng trở về biệt viện Hoàn Vũ.

“Tại sao lại gọi mình quay về? Chẳng lẽ mọi chuyện còn đường cứu vãn?” Lý Phàm mang theo vẻ mặt khó hiểu quay trở về Thiên Vũ thành.

Bình Luận (0)
Comment