“Không cần phải nhìn ta với vẻ mặt hoảng sợ như vậy, ta biết các ngươi đang nghĩ gì. Nhưng nơi đây là Thiên Vũ thành, trọng địa của Vạn Tiên Minh đấy, không biết có bao nhiêu cặp mắt đang dòm ngó đâu. Loại chuyện như vậy, sao có thể...”
Tu sĩ mập vừa lải nhải, vừa nhanh chóng thực hiện công việc của mình.
Lý Phàm nghe vậy thì thở phào một hơi nhẹ nhõm giống các tu sĩ khác.
Nhưng hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng lời của tu sĩ mập, vẫn âm thầm đề phòng, chuẩn bị sẵn sàng niệm Hoàn Chân bất cứ lúc nào.
“Không biết nên xưng hô với tiền bối như thế nào nhỉ?” Khi đến lượt mình, Lý Phàm bỗng hỏi một câu.
Tu sĩ mập sửng sốt, động tác trên tay chậm một nhịp.
“Tiểu tử, ngươi thú vị đấy, cứ có cảm giác một ngày nào đó ta sẽ gặp lại ngươi.” Tu sĩ mập liếc mắt quan sát Lý Phàm một lượt, nói: “Ta tên là Hoàng Phủ Tùng.”
Miệng nói như vậy, nhưng y không dừng động tác trên tay lại nữa.
Vỗ một cái lên người Lý Phàm.
Khi ánh sáng bùng nổ, khung cảnh trước mắt Lý Phàm thay đổi, hắn xuất hiện ở trong một đình viện khác.
Phía trước hình như chính là cánh cửa rời khỏi nơi này.
“Ký vào bản hiệp nghị bảo mật này, giao nộp Hoàn Vũ lệnh thì có thể tự mình rời đi. Ta kiến nghị các ngươi không nên vội trở về, chẳng mấy khi đến châu Thiên Vũ của bọn ta, không đi thăm thú đó đây thì tiếc lắm. Ta đề cử Luận Đạo Lâu ở thành Đông, những tu sĩ ở trời nam đất bắc đều lựa chọn nghỉ chân ở đây, vô cùng náo nhiệt. Ở đó còn cung cấp linh trà miễn phí nữa.” Ở cạnh cửa có một vị tu sĩ gầy như cây trúc đang đứng đó.
Trên mặt y là nụ cười trông còn khó coi hơn khóc, mỗi khi có một vị tu sĩ đến trước mặt mình, y sẽ rút ra một khế thư màu vàng kim, đưa cho đối phương.
Cho đến khi đối phương ký tên, nộp lại Hoàn Vũ lệnh xong, y mới để họ rời đi.
“Đúng rồi, không biết các ngươi đã từng nghe nói về kỳ quan “Băng Uyên Hỏa Liên” chưa? Đây cũng là một nơi các ngươi có thể đến ngắm.”
Vị tu sĩ gầy vừa đưa những tu sĩ trẻ tuổi cúi đầu ủ dột đã hoàn thành thủ tục ra ngoài, vừa giới thiệu cho bọn họ những nơi đáng đi ở Thiên Vũ thành.
Rất nhanh đã đến lượt Lý Phàm.
Lý Phàm lại hỏi như vừa nãy: “Không biết nên xưng hô với tiền bối như thế nào?”
“Thượng Quan Thạch.”
Đối phương chỉ trả lời ngắn gọn một câu rồi đưa một phần khế thư màu vàng kim ra trước mặt Lý Phàm.
Nó cao cấp hơn “thương khế thư” thường dùng một chút, nhưng lại không bằng “thần hồn khế” của Ngũ Lão hội.
Lý Phàm liếc mắt đọc lướt nội dung trong khế thư.
Khế thư đơn phương, điều kiện hà khắc.
Người tiết lộ bí mật sẽ bị diệt thần hồn.
Dù sao cũng không thể không ký, Lý Phàm bèn dứt khoát, tiêu sái viết tên mình vào.
Khi một tia sáng vàng vọt vào trong cơ thể của hắn, Thượng Quân Thạch khẽ gật đầu.
“Ngươi có thể đi rồi!”
Sau khi chắp tay chào, Lý Phàm bước chân ra khỏi biệt viện Hoàn Vũ.
“Lần này thì có chút xấu hổ rồi, e rằng Trương Chí Lương cũng không ngờ mình sẽ bị loại ở ngay vòng một.”
“Thời điểm này cách Xích Viêm đốt biển ước chừng còn khoảng một năm nữa.”
“Về thì chắc chắn là không về được rồi, vẫn cứ làm theo kế hoạch ban đầu, thăm thú châu Thiên Vũ một thời gian rồi chờ sau khi cuộc huấn luyện kín của Hà đạo hữu kết thúc thì sẽ đi nương tựa y vậy.”
“Còn về phía Trương Chí Lương...”
“Chắc ông ta cũng sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà bỏ qua cơ hội thành Hợp Đạo, đến gây phiền phức cho mình đâu.”
Lý Phàm nhớ đến Luận Đạo Lâu mà Thượng Quan Thạch nhắc đến, hiện giờ tạm thời không có nơi nào để đi, hắn bèn nghe ngóng vị trí rồi đi đến đó.
Luận Đạo Lâu không chỉ là một tòa lầu các.
Mà là cả một quần thể kiến trúc nối liền nhau.
Nơi đây không chỉ cung cấp các dịch vụ như hội họp, ăn uống, mà còn có rất nhiều các đình viện loại nhỏ giống như biệt viện Hoàn Vũ để ở lại.
Lúc này, sảnh chính của chủ lâu đang vô cùng náo nhiệt, chật kín các tu sĩ.
Phần lớn đều có tu vi không cao, Lý Phàm liếc mắt nhìn một lượt, cao nhất cũng chỉ có cảnh giới Nguyên Anh.
Có lẽ tu sĩ Hoá Thần trở lên đến nơi này gặp nhau, chắc hẳn đều sẽ chọn một đình viện riêng lẻ.
Lý Phàm tùy ý tìm một chỗ trống để ngồi xuống, ngay sau đó, một tách linh trà tự động xuất hiện trên bàn.
Sau khi uống một ngụm, hắn bỗng cảm thấy linh khí trong cơ thể dậy sóng, vô cùng sảng khoái.
Uống cạn tách trà, hắn đặt lại cốc xuống bàn.