Cảm xúc tinh tế, khi đọc rất dễ nhập tâm, thật sự giống như Triệu sư tỷ tự mình kể vậy.
“Chẳng trách những câu truyện ăn theo lại nhiều như vậy, quả thật là nhân vật được xây dựng rất sống động. Vị thiên tôn này có sở thích đặc biệt thật đấy.”
“Hoặc có lẽ không chỉ là sở thích đơn giản như vậy, có thể còn có một vài nguyên nhân đặc biệt nào đó.” Lý Phàm thầm nghĩ bụng.
Khi đang hết kinh ngạc vì thân phận thật sự của Triệu sư tỷ, Lý Phàm một lần nữa lại cảm nhận dư âm xúc cảm trào ra không ngừng, thậm chí khiến vị tu sĩ bị hắn nhập vào dù chết cũng không quên.
Lý Phàm vẫn vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy cảnh tượng Triệu sư tỷ và nhân vật chính quấn quít với nhau ở trước mắt.
“Hương vị của thiên tôn...”
“Dù chỉ là quá khứ, vẫn chưa trở thành thiên tôn, nhưng khoái cảm cấm kỵ này cũng đủ để khiến người ta khó lòng quên được.”
“Chẳng trách vị này đến khi chết vẫn nhớ mãi không quên.”
Lý Phàm cẩn thận cảm nhận ý niệm còn sót lại trong ký ức của vị tu sĩ Ngũ Lão hội này, không khỏi cảm thán nói thầm.
Khoảng thời gian vui vẻ bao giờ cũng ngắn ngủi.
Sau khi “đại chiến”, nhân vật chính và Triệu sư tỷ trong sách tách ra, ký ức còn sót lại của tu sĩ này cũng đến hồi kết.
Tiếp theo, hắn rời khỏi không gian ký ức kia, rồi cụm sáng màu đỏ cũng dần dần tan biến. Cỗ thần hồn này cũng trở nên không khác gì với những thần hồn bình thường khác.
Tia thần thức này cũng quay trở lại bản thể, Lý Phàm không khỏi nhắm mắt hồi lâu mới tiêu hóa hết toàn bộ tin tức nó mang về.
“Chậc chậc...” Lý Phàm lại cảm khái một lần nữa.
Tuy nhiên, sau đó, hắn vẫn không quên chính sự, tiếp tục cảm nhận sự tồn tại của hồn khế trong luồng thần hồn trước mắt này.
Tiếc là kỳ tích vẫn không xuất hiện.
Giống với mấy trăm lần thử trước, Lý Phàm vẫn không thể tìm ra được sự tồn tại của hồn khế.
“Không đọ được thiên phú, vậy chỉ có thể dựa vào kỳ ngộ hoặc nỗ lực mà thôi.”
“Tiếc là có nỗ lực nhưng kỳ ngộ của kiếp này vẫn chưa thấy đâu.”
Khi tia sáng vàng kim cuối cùng của tụ hồn châu biến mất, Lý Phàm không khỏi cảm khái như vậy.
Không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
Lại hơn hai tháng nữa trôi qua, mặc dù Lý Phàm không thể nói là không có chút tiến bộ nào.
Nhưng cũng chỉ khiến tỷ lệ nhận biết từ năm phần một vạn tăng lên thành một phần một nghìn mà thôi.
Hắn vẫn không thể phát hiện ra sự khác biệt giữa thần hồn bình thường và thần hồn có Hồn Khế, cái gọi là nhận biết cũng chỉ toàn dựa vào trực giác để đoán bừa mà thôi.
Điều này đương nhiên không thể đáp ứng yêu cầu để tạo dựng “Thiên Huyền Toả Linh trận”.
“Xem ra chỉ có thể để kiếp sau lại tới đây thử lại thôi.”
“Điều tiếc nuối duy nhất đó là ở biệt viện Hoàn Vũ này, mình được tài trợ mở trạng thái Khải Linh miễn phí.”
Lý Phàm lắc đầu, nắm chặt khoảng thời gian tu luyện miễn phí cuối cùng.
Mười mấy ngày sau, bài kiểm tra hàng tháng lại đến.
Phần lớn tụ hồn châu trong tay các tu sĩ đều đã bị tiêu hao hết, vậy nên lần kiểm tra này cũng là bài kiểm tra cuối cùng xem ai đi ai ở.
Thành tích mà Lý Phàm phát huy rất ổn định.
Phần kiến thức về cấu tạo trận pháp của hắn vẫn nằm trong số những người đứng đầu.
Mà phần nhận biết hồn khế thì cũng vẫn nằm trong số những người đứng cuối.
“Những người có tỷ lệ nhận biết thành công trên 50% mới có cơ hội đi tiếp.”
“Còn những người không đạt tiêu chuẩn, từ hôm nay sẽ bị đuổi ra khỏi biệt viện Hoàn Vũ.”