Dĩ nhiên Diệp Phi Bằng đồng ý, vì vậy mới có một trận chiến trước đó.
Hai người giao thủ, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ nhưng Tiêu Hằng vẫn lắp bắp kinh hãi. So với lần trước, bây giờ Diệp Phi Bằng “hóa thú” càng thêm triệt để, thậm chí đã hoàn toàn thoát khỏi hình dáng con người để biến thành bộ dáng dị thú chân chính.
Dưới hình dạng Côn thì thân thể của y to lớn vô cùng, ẩn nấp dưới biển sâu với tốc độ cực nhanh khiến người ta khó bề nắm bắt, chỉ cần hơi không chú ý, y sẽ đột ngột lao vọt lên từ dưới biển, nuốt hết mọi thứ gặp được vào trong miệng.
Dưới hình thái Bằng thì tốc độ của y lại càng tăng thêm một bậc. Lúc giương cánh thì có vòi rồng xuất hiện, được cả tốc độ và sức mạnh song song bổ trở, lực phá hoại của y cũng cao không hợp thói thường.
Định Hải Thần Kiếm Trận do Tiêu Hằng, tu sĩ Kim Đan cảnh, dùng một trăm linh tám chuôi thuỷ kiếm bày ra, cứ thế bị y đâm một cái vỡ nát.
May mắn là Tiêu Hằng lĩnh ngộ Vô chi pháp vô cùng huyền bí, lần nào cũng có thể tránh thoát công kích cuồng bạo của Diệp Phi Bằng.
Thấy lần này vẫn thất bại như cũ, mập mạp Diệp Phi Bằng có chút tức giận rồi.
“Cầm búa vung lên trời cao, không chạm cọng lông của ngươi? Tiêu Hằng, ngươi tự tin quá rồi.”
“Sức người có hạn, huống chi ngươi chỉ là tu sĩ Kim Đan, sao có thể so với bầu trời chân chính được.”
“Còn nếu ngươi là trời...”
“Vậy thì ta sẽ nuốt trời.”
Tiếng rống giận dữ ầm ầm như sấm, thân thể đã vô cùng to lớn của Côn Bằng lại bành trướng ra lần nữa.
Hai cánh của y vung vẩy, vô số xiềng xích do gió xoáy tạo ra phong tỏa cả vùng trời trước mặt.
Sau đó, y mở rộng cái miệng ra, một lỗ đen sâu hoắm dần dần xuất hiện.
Lỗ đen như có thể nuốt sạch mọi thứ này tựa hồ mang theo lực hút vô cùng vô tận khiến cho cảnh tượng trên bầu trời cũng trở nên vặn vẹo, bắt đầu chui tọt vào trong miệng của y.
Sắc mặt của Tiêu Hằng thay đổi mạnh, y muốn biến ảo cơ thể và di chuyển lần nữa thì kinh hãi phát hiện, Vô chi pháp vốn vẫn luôn thuận lợi đột nhiên mất đi tác dụng.
Thân thể của y không chịu khống chế, bị hút về phía miệng của dị thú, dưới áp lực cực mạnh này, linh khí trong cơ thể y cũng dừng vận chuyển.
Thấy thế, Tiêu Hằng chỉ có thể bất đắc dĩ hô to: “Nhận thua! Ta nhận thua!”
Tuy nhiên, ánh mắt của Côn Bằng loé lên một tia đỏ tươi, nó không hề có ý định dừng lại ngay.
Cũng may, ngay sau đó, màu đen lại chiếm cứ con mắt dị thú, Diệp Phi Bằng lập tức tỉnh táo, dừng động tác lại.
Sau một tiếng tiếng gầm rú vang dội, cự thú Côn Bằng trước mặt Tiêu Hằng dần thu nhỏ lại, cuối cùng biến về hình dạng ban đầu của Diệp Phi Bằng.
Mập mạp bẻ cổ, xương cốt toàn thân phát ra tiếng kêu canh cách.
“Tiểu Tiêu, ngươi thấy thủ đoạn của ta thế nào?” Diệp Phi Bằng dương dương tự đắc, hỏi.
Tiêu Hằng cũng không cảm thấy uể oải vì thất bại của bản thân mà tò mò nhìn Diệp Phi Bằng, sau đó, y bay tới gần, xoa nắn sờ mó cơ thể của Diệp Phi Bằng một hồi rồi hỏi: “Mập mạp, ngươi lấy pháp gì kết đan thế? Thân là con ngươi vậy mà lại có thể biến thành giống y như dị thú? Trước đó ta còn cho rằng ngươi có thể mọc ra hai cánh sau lưng đã là cực hạn rồi, không ngờ rằng ngươi còn có thể tiến thêm một bước.”
Diệp Phi Bằng cũng không ngăn cái tay sờ loạn của Tiêu Hằng lại, y ngẩng đầu với vẻ mặt nhìn đời bằng nửa con mắt.
Y không trả lời câu hỏi của Tiêu Hằng ngay, mà nghiêng đầu nói: “Lực lượng của thánh thú Côn Bằng tất nhiên không phải trò đùa. Sao nào, ngưỡng mộ chứ?”
“Lần này, ta lại thức tỉnh thêm một phần lực lượng huyết mạch, đã lĩnh ngộ được thêm một thần thông từ trong trí nhớ viễn cổ.”
“Có tên gọi là “Độ Huyết Thống”, nó có thể tách ra một bộ phận tinh huyết Côn Bằng mạnh mẽ trong cơ thể ta để san sẻ cho người khác. Sau khi hấp thu, đối phương cũng có thể kế thừa một phần thần thông của Côn Bằng, mà thực lực của ta cũng không bị ảnh hưởng.”
“Tựa như lúc trước vị Côn Bằng kia làm vậy với tổ tiên Diệp gia ta.”
“Ngươi có muốn thử một lần hay không?”
Diệp Phi Bằng dụ dỗ: “Với cảnh giới Kim Đan tứ pháp hôm nay, nếu ngươi lại đạt được tinh huyết Côn Bằng thì chỉ sợ chẳng mấy chốc thực lực sẽ vượt qua ta. Có muốn thử một lần không?”
“Thánh thú Côn Bằng?” Ánh mắt Tiêu Hằng hiện lên một tia do dự, lúc trước tiểu tử Diệp Phi Bằng này hễ mở miệng là “yêu thú” này “dị thú” nọ, sao sau một thời gian không gặp đã đổi miệng gọi “thánh thú” rồi?
Tiêu Hằng quan sát Diệp Phi Bằng một hồi, mặt không đổi sắc, từ chối: “Hề hề, vẫn là thôi đi. Loại phương thức chiến đấu của ngươi quá hung hãn, không thích hợp với ta, hơn nữa còn không đẹp bằng Vô chi pháp của ta.”
Nghe vậy, Diệp Phi Bằng nhìn chằm chằm Tiêu Hằng một hồi, nhưng cũng không ép buộc.
“Đúng rồi, ngươi thấy báo động của tiền bối Đầu Lâu thế nào?” Sau khi im lặng một lát, Tiêu Hằng đột nhiên hỏi.
Ngay cách đây không lâu, tiền bối Đầu Lâu vốn đang ngủ say đột nhiên tỉnh lại, chỉ lưu lại một tin tức cảnh báo “Trốn, rời khỏi biển Tùng Vân”, rồi sau đó lại rơi vào ngủ say tiếp.
Điều này làm cho Tiêu Hằng không hiểu lắm.
Tuy rằng không biết tiền bối Đầu Lâu dự đoán được chuyện gì, thế nhưng xuất phát từ lòng tin với tiền bối, Tiêu Hằng vẫn tính dẫn mọi người rời xa biển Tùng Vân đến châu Thạch Lâm gần nhất tị nạn trước.
Ánh mắt của Diệp Phi Bằng lập lòe, y thầm nhủ: “Xem ra lão già này cũng có chút năng lực, còn có thể tính ra sắp đến lúc Xích Viêm đốt biển, tuy nhiên…”