Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 441 - Chương 441. Thú Tính Dần Lấn Át Nhân Tính?

Chương 441. Thú tính dần lấn át nhân tính? Chương 441. Thú tính dần lấn át nhân tính?

Mập mạp do dự một lúc, rồi ánh mắt bỗng trở nên kiên định vô cùng.

“Với người thường mà nói, Xích Viêm hiện thế là tai họa ngập đầu, nhưng đối với mình, đây là một cơ duyên bằng trời.”

“Mình đau khổ chờ đợi nhiều năm như vậy cũng chỉ chờ thời khắc này đến, sao có thể buông tha đơn giản như vậy cơ chứ?”

Nghĩ tới đây, Diệp Phi Bằng bình tĩnh nói: “Mặc dù tiền bối Đầu Lâu có thần thông khó lường nhưng dù sao ông ta cũng bị thương rất nặng, thực lực giảm đi nhiều, lời tiên đoán cũng không hoàn toàn đáng tin. Ta cảm thấy ông ta chỉ nghi thần nghi quỷ mà thôi.”

“Chúng ta ở lại biển Tùng Vân nhiều năm như vậy mà vẫn bình an đây thôi, có thể có chuyện gì lớn được!”

Tiêu Hằng nhìn bộ dáng chẳng thèm quan tâm của Diệp Phi Bằng, càng cảm thấy nghi ngờ thêm.

Dựa vào hiểu biết của Tiêu Hằng với tên mập này, nếu là trước đây, hễ có tin gì nguy hiểm thì cho dù không chắc chắn trăm phần trăm, y tất nhiên thà tin là có còn hơn không, phản ứng đầu tiên là chọn chạy trốn, chắc chắn sẽ không giống bây giờ, tùy ý bỏ qua nguy hiểm có khả năng xảy ra như thế này.

Chẳng nhẽ thực lực trở nên mạnh mẽ nên y can đảm rồi? Hay là y bị tinh huyết Côn Bằng ảnh hưởng?

Tiêu Hằng cảm thấy có điểm không thích hợp, nhưng cũng không mở miệng phản bác khuyên nhủ ngay mà làm ra vẻ mặt “ngươi nói rất có lý, để ta suy nghĩ thêm”.

Hai người nhàn rỗi hàn huyên vài câu, cuối cùng Tiêu Hằng từ biệt trước. Diệp Phi Bằng nhìn theo bóng lưng đi xa của Tiêu Hằng với ánh mắt thâm trầm.

“Mà thôi, cũng chỉ là chút duyên phận phàm tục. Sớm chặt dứt cũng tốt, đỡ cho tới lúc Hợp Đạo, mình bị người khác nói không niệm tình xưa.”

Mập mạp hừ lạnh một tiếng, đôi mắt hiện ra ánh đỏ: “Thiên mệnh phía ta, ta chắc chắn Hợp Đạo thành công!”

Cánh chim đen kịt ở sau lưng y mở rộng ra, vỗ nhẹ một cái, bóng dáng của Diệp Phi Bằng thoáng chốc biến mất tại chỗ.

Trên hoang đảo, Tiêu Hằng đang nói chuyện với Tô Trường Ngọc thì cảm giác được Diệp Phi Bằng rời đi, y nhìn thoáng qua, lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

“Nếu tiền bối đã nhắc nhở thì chắc chắn không có lửa làm sao có khỏi. Cẩn thận vẫn hơn, chúng ta cứ tạm rút khỏi biển Tùng Vân trước đã.” Tô Trường Ngọc gật đầu, đồng ý với quyết định của Tiêu Hằng.

Ban đầu, còn có bảy người khác đi theo bọn Tiêu Hằng rời khỏi Ly giới đến tu tiên giới, chẳng qua cũng chỉ là vài người mà Lý Phàm chọn bừa mà thôi.

Mười tám năm qua đi, trong số bọn họ, có người nhiễm bệnh mà chết.

Có người chậm chạp mãi không thể trừ bỏ chướng khí trong người, thẳng thừng buông tha lý niệm tu hành, rồi bọn họ cũng không chịu được gian khổ trên hoang đảo nên cầu xin Tiêu Hằng dẫn tới hòn đảo có người sinh sống khác xung quanh, sống nốt quãng đời còn lại.

Trong bảy người ấy, chỉ có một nam một nữ vẫn còn lưu lại cho đến giờ, miễn cưỡng bước vào Luyện Khí kỳ.

Hai người này ở chung với nhau sớm tối, nảy sinh tình cảm nên đã kết thành phu thê. Mới gần đây, họ còn sinh ra một đứa con, đặt tên là Hàn Vô Ưu.

Cộng thêm tỷ muội Ân thị, đó là toàn bộ số người trên hoang đảo hiện giờ.

Cái phi chu trên hoang đảo vẫn còn có thể tạm dùng được, muốn chuyển đi cũng dễ dàng.

Có điều... Tiêu Hằng nhíu mày.

“Không biết hai nha đầu Nguyệt Đình, Vũ Trân gân đây đang làm gì mà thần thần bí bí, gửi tin nhắn tới cũng chỉ trả lời qua loa.”

“Mình phải đi qua đón hai người về trước đã.”

Cũng may hai tỷ muội này cũng biết nặng nhẹ, đã gửi vị trí nơi ở từ trước nên không khó tìm, cách hoang đảo không xa lắm.

Sau bảy ngày, Tiêu Hằng đi tới trước mặt hai tỷ muội.

Điều khiến y ngoài ý muốn là ngoài hai tỷ muội ra, còn có một tu sĩ Trúc Cơ khác đang cúi đầu khom lưng chào, ánh mắt đảo loạn, nhìn chẳng giống người tốt tí nào.

Lúc này, Ân Nguyệt Đình đang nhíu mày với vẻ mặt không vui: “Triệu Nhị Bảo, còn phải thu thập bao lâu nữa thì cái đạo vận mà ngươi nói mới có thể xuất hiện?”

“Ta với tỷ tỷ vất vả khổ cực thật lâu mới tìm được một đống đồ cổ này về, ngươi lại chỉ lấy ra vài cái có thể dùng dược. Không phải ngươi đang đùa chúng ta đấy chứ?”

Triệu Nhị Bảo cười gượng: “Bà cô nhỏ, sao ta dám chứ. Loại đồ cổ đạo vận này vốn khó tìm, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà hai vị đã tìm được nhiều như thế này, đã có thể xem là thần thông quảng đại rồi.”

“Có cho ta mười lá gan thì ta cũng không dám lừa gạt hai vị.”

“Đồ cổ đạo vận?” Tiêu Hằng nghe được đối thoại giữa hai người, híp mắt lại.

Vẫn là tỷ tỷ Ân Vũ Trân truyền âm giải thích đầu đuôi sự tình cho Tiêu Hằng.

Lúc trước, hai tỷ muội Ân gia quay về quê hương diệt trừ hết toàn bộ kẻ thù, thoả mãn tiêu trừ sự khó chịu trong lòng.

Khi đang định về hoang đảo, hai người tình cờ bắt gặp Triệu Nhị Bảo lén la lén lúc.

Ân Vũ Trân lại càng sinh ra cảm ứng trong lòng, nhận thấy kẻ này có liên quan đến một cơ duyên thật lớn.

Hai tỷ muội đều đã đạt tới Trúc Cơ, không còn là người phàm ngày trước nữa, vì thế, cả hai quyết định âm thầm theo dõi gã.

Sau khi tới hang ổ của Triệu Nhị Bảo, cả hai người bất ngờ đánh úp, bắt gã lại tra hỏi.

Mới đầu Triệu Nhị Bảo còn ngoan cố cãi lại, tỏ vẻ không biết gì cả, bản thân gã chỉ là một tu sĩ bình thường.

Tuy nhiên, dưới thủ đoạn của hai tỷ muội, không lâu sau, gã đã kêu cha gọi mẹ khai hết mọi chuyện.

“Phúc Hải Nhất Chưởng, đồ cổ đạo vận?” Tiêu Hằng nghe vậy, ánh mắt cũng toát ra vẻ kinh ngạc.

Bình Luận (0)
Comment