Chúng liên tục chuyển động, va chạm, hòa hợp vào nhau. Vô số những điểm hư vô lóe sáng sinh ra rồi lại tiêu tán vào hư không.
Tâm thần như bị bức tranh tráng lệ này thu hút, qua một hồi lâu, mọi người mới phục hồi tâm thần.
“Nghe nói tất cả những bí mật trên thế gian đều được ẩn giấu trong những bạch tuyến và hắc tuyến này. Tiếc là với tư chất chậm chạp tối dạ, ta không cách nào hiểu thấu được chúng.” Giọng nói mang chút tiếc nuối của Kỷ Hoành Đạo vang lên bên tai đoàn người.
“Đi thôi, mặt kính vừa sinh ra đang ở ngay phía trước.”
Kỷ Hoành Đạo thuận tay bắt lấy một sợi hắc tuyến vừa lướt qua, ngay lập tức, thân thể của ông ta đã biến mất theo nó trước mắt mọi người.
Đoàn học viên thấy thế thì cũng học theo, ai nấy đều vươn tay bắt lấy những sợi hắc tuyến đi qua bên cạnh.
Lý Phàm dường như được hoà thành một thể với hắc tuyến, thế giới màu xám vốn vận động cực nhanh, ngay lúc này, lại trở nên vô cùng chậm chạp trong tầm mắt của hắn.
Sợi hắc tuyến liên tục tiến về mục tiêu nơi xa xăm kia. Trên đường, nếu vô tình có bạch tuyến nào sắp va chạm vào thì chúng đều sẽ như có suy nghĩ của riêng mình, tự động tránh khỏi hắc tuyến có học viên bên trong.
Trên đường quá giang, Lý Phàm không ngừng tấm tắc lấy làm lạ trước cảnh tượng hoành tráng này.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng đã đến biên giới của thế giới xám trắng, những sợi hắc tuyến từ từ tan biến, theo đó, đoàn người cũng khôi phục hình dáng vốn có.
Ở phía trước là một vầng sáng bảy màu hoàn toàn lạc lõng giữa vùng thế giới xám trắng đơn điệu.
Có lẽ vì đã quen thuộc với hai màu trắng đen nên khi nhìn thấy quầng sắc màu đang cuồn cuộn uốn lượn kia, mọi người lại tự dưng cảm thấy buồn nôn và cực kỳ chán ghét.
Hai màu trắng xám ma sát và va chạm với ánh bảy màu rực rỡ kia, tuy tuy không có âm thanh phát ra nhưng Lý Phàm lại cảm nhận được hai nguồn lực lượng mạnh mẽ đang xung đột với nhau, chúng giằng co đến mức làm không gian phải rung động theo.
Trong quá trình giao chiến, có một bộ phận ánh bảy màu bị hai màu trắng xám cắt lìa nên mất đi sắc màu vốn có và trở thành một khối màu xám ảm đạm, lặng im trôi nổi.
Qua một hồi lâu, dường như có những đốm sáng yếu ớt loé lên từ những khối xám kia cùng một lúc, khiến cho chúng dần dần trở nên lóng lánh trong suốt.
Kỷ Hoành Đạo không nói gì, nhưng những học viên đều hiểu rõ, đây chính là quá trình hình thành nên một mặt kính mới của Thiên Huyền Kính.
Toàn bộ đều tĩnh tâm tập trung tinh thần, dốc lòng cảm ngộ.
Ngược lại, Lý Phàm có vẻ thẫn thờ, hết quan sát cảnh tượng bốn phía, rồi lại chuyển sang cảm nhận tình huống trong cơ thể, sau đó thì lại lâm vào trạng thái trầm tư suy nghĩ.
Thời gian dường như tăng nhanh tốc độ vận chuyển.
Những đốm sáng liên tục lóe lên, theo đó, những khối xám cũng dần biến mất và hình thành nên những mặt kính mới.
Một số trong chúng vẫn ở yên đó, một số khác thì lại bất ngờ biến mất, không rõ đã đến nơi nào. Nhưng tóm lại là đa số vẫn trôi nổi ở nơi biên giới của thế giới màu xám này.
Số lượng mặt kính được tích lũy ngày càng nhiều, cho đến một thời điểm nhất định, những sợi tơ đen trắng vô cùng vô tận ở khắp nơi bắt đầu tuôn đến những tấm kính kia.
Hai màu trắng đen đan xen vào nhau như cảnh người mẹ không gian khéo léo dùng một chiếc máy dệt đang tỉ mỉ dệt những sợi tơ tinh xảo thành y phục cho những đứa con vừa mới ra đời này.
Khi một tấm kính hoàn toàn được bao bọc bởi tác phẩm đan dệt kia, những sợi tơ trắng đen lập tức hòa lẫn vào nhau, kể từ đó, một khối cầu trắng đen hỗn độn với bề mặt vô cùng trơn bóng được ra đời.
“Đây chính là trụ cột trận pháp của “Thiên Huyền Toả Linh Trận” đó.” Âm thanh của Kỷ Hoành Đạo đúng lúc vang đến:
“Các ngươi xem rõ rồi chứ?”
Thoáng chốc, âm thanh kia lại dần rời xa.
Cảnh vật xung quanh lâm vào trạng thái bất động.
Và tất cả bắt đầu vỡ vụn.
Ngay giây sau…
Lý Phàm đột nhiên hồi tỉnh, ngừng động tác bay về phía trước của mình lại.
Hắn ngoái đầu nhìn về sau, thông đạo không gian màu đen vẫn ở đó. Thì ra, tất cả những gì bản thân hắn vừa trải qua không phải là truyền tống, mà là ảo giác xuất hiện trong tích tắc khi vượt qua “thông đạo” màu đen kia.
“Không, không đúng…” Lý Phàm ngẫm nghĩ lại sự việc vừa qua.
Quá chân thật!
Nếu mang ra so sánh thì có lẽ nó còn chân thật hơn cả trải nghiệm trong Vẫn Tiên cảnh.
“Thay vì gọi là ảo giác, có lẽ nên gọi là giao thoa trực tiếp của ý thức…” Lý Phàm híp mắt, tinh thể màu lam trong thức hải không ngừng phát lại đoạn trải nghiệm đó.
Những cảnh tượng ban nãy lần nữa hiện ra, nhưng…
Một bên là trải nghiệm của bản thân, một bên thì lại như xem một đoạn phim, cả hai khác nhau quá rõ rệt.
Vì thế, hắn cũng không cách nào cảm nhận lại được cảm giác kì ảo khi ở đứng giữa không gian xám với những sợi tơ đen trắng đan xen khắp bốn phía.
Hắn chỉ có thể dựa vào cảm nhận từ ký ức để hồi tưởng lại phần nào.
Lúc này, những học viên trận pháp có mặt ở đây đều đã trở lại bình thường.
Có người tỏ vẻ ngạc nhiên, có người lại lộ ra nét mặt hoang mang khi nhìn thông đạo không gian màu đen đang dần thu nhỏ lại sau khi đã hoàn thành sứ mệnh.